Chương :
Từ lúc kết hôn với Lâm Dương đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Dương tức giận như vậy.
“Nhưng…”
“Câm miệng!”
Lâm Dương hầu như không cho cô có cơ hội chen miệng vào, lạnh lùng nói: “Em nghe đây, từ bây giờ trở đi em phải nghe lời anh!
Anh sẽ chữa khỏi cho em! Nếu như em chết, thì tất cả những gì liên quan đến em sẽ không dính dáng gì đến anh cả! Hiểu chưa?
Bao gồm cả ba mẹ em, cả nhà họ Hứa nữa!”
“Lâm Dương, anh… anh nói thế là sao?” Tô Nhan tức giận hỏi.
Nhưng lời còn chưa nói xong, lại kịch liệt ho khan, còn ho ra máu.
“Ý của anh rất đơn giản, nếu em chết, anh và người nhà em sẽ chẳng có tí liên quan gì nữa! Em muốn chăm sóc ba mẹ và người nhà, thì anh khuyên em cố mà còn sống đi!”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Anh… Lâm Dương! Tôi xem anh là chồng, rồi anh lại nói với tôi những lời như vậy sao?”
Tô Nhan khó thở nói.
“Em coi tôi là chồng? Chẳng lẽ loại người có hành vi tự sát thế này là hành vi coi tôi là chồng sao? Tô Nhan, em tự nghĩ xem, em đã từng làm tròn nghĩa vụ của một người vợ bao giờ chưa?” Lâm Dương chất vấn.
Tô Nhan khẽ giật mình, không hề nghĩ Lâm Dương lại nói ra những lời như vậy, cô còn muốn nói gì đó, nhưng tại lúc này, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo cả người mềm oặt ngã xuống giường, ngất đi.
Lâm Dương nhìn Tô Nhan, gắt gao nắm chặt hai năm đấm…
Hành động ngu ngốc này của Tô Nhan khiến Lâm Dương rất là tức giận.
Anh không chỉ tức giận nhà họ Dương, mà còn tức giận hành vi ngây thơ đến mức ngu xuẩn của cô.
Tự sát là có thể giải quyết được chuyện này sao?
Đó chỉ là trốn tránh mà thôi!
Lâm Dương rất muốn chửi ầm lên, nhưng bây giờ măng thì có ích lợi gì chứ?
Tô Nhan được đưa vào phòng vô khuẩn, nhờ dụng cụ tiên tiến nhất và châm pháp của Lâm Dương khống chế được độc tố trong cơ thể, không đến mức khiến chúng nó khuếch tán quá mức nhanh chóng.
Nhưng độc tính này quá mạnh, mặc dù đã áp chế được, không để chúng ăn mòn cơ thể Tô Nhan quá nhanh nữa, nhưng đây chung quy cũng chỉ là trị phần ngọn không trị được phần gốc. Độc tố vẫn còn gặm nhấm cơ thể cô từng chút một.
Lâm Dương dùng tới những loại hoa cỏ có được từ Kỳ Lân Môn để chữa trị, tối đa cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng thêm bảy ngày, sau bảy ngày, Tô Nhan sẽ vì tất cả chức năng của:cơ thể bị suy thơái mà mất mạng.
Lâm Dương mở một cuộc họp, nhưng thương thảo đến trưa mà cũng không có kết quả gì.
Loại độc này thật sự quá kỳ quái, rất nhiều người cũng mới nghe thấy lần đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Dương quyết định cho bắt mấy tai mắt kia đến.
Đến chạng vạng, mấy tên tai mắt của người nhà họ Dương ở Giang Thành bị bắt tới.
Vốn Lâm Dương chưa định đụng vào bọn họ.
Bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, người nhà họ Dương sẽ biết tai mắt của họ đã bị Lâm Dương phát hiện, sẽ có đề phòng.
Nhưng tình huống nguy cấp, anh cũng không nghĩ nhiều nữa: Trong văn phòng của Lâm Dương.
“Đi vào!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, đã thấy Huỳnh Lam đẩy mấy người đàn ông vào văn phòng.
Những người này đều là người của nhà họ Dương, lúc này đang bị họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, căn bản không dám phản kháng.
Lâm Dương ngồi trước bàn làm việc hút thuốc, mặt không biểu tình.
“Chủ tịch Lâm, đã mang đến cả rồi.”
Huỳnh Lam cung kính nói.
“Lấy con dao đến.”
Lâm Dương nói.