Chương :
“Phiền toái ư?” Ánh mắt Dương Vân Thu chìm xuống, nghiêng đầu nói: “Đi, đến khách sạn Hoa Phong xem thử! Hi vọng đừng có sơ sót gì đó.”
“Vâng, cô chủ!”
Người hầu gật đầu, muốn đi ra khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người hầu cứng đờ.
Nhìn Lâm Dương dẫn mấy người Lưu Danh Khoa đi vào.
“Cái gì?”
Dương Vân Thu lại càng hoảng sợ, đứng bật dậy, chỉ vào Lâm Dương: “Sao… Sao anh lại tới đây?”
“Cô Vân Thu, không phải cô mời tôi ăn cơm sao?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Anh…” Dương Vân Thu không biết phải tiếp lời như thế nào, cắn răng hỏi: “Tô Hữu Lương đâu?”
“Ở đây này.’ Lâm Dương phất phất tay.
Lưu Danh Khoa bên cạnh đang bưng một cái hộp vuông, đặt lên bàn, sau đó mở cái hộp ra.
“ÁỊ”
Đồng tử của Dương Vân Thu co lại, run rẩy, sợ tới mức thét lên liên tục, mặt mày tái mét, suýt nữa không khống chế nổi.
Trong hộp đấy… chính là đầu của Tô Hữu Lương!
Một màn kinh khủng như thế, kích thích mạnh mẽ vào thị giác của cô ta.
Sự ưu nhã thong dong lúc trước đã không còn tồn tại nữa.
“Anh… anh… lại dám giết người nhà họ Dương chúng tôi? Anh rốt cuộc là ai? Anh rốt cuộc là ai?” Dương Vân Thu lấy lại tinh thần, rất sợ hãi, chỉ vào Lâm Dương, run rẩy gào thét.
“Tôi là ai? Rất nhanh cô sẽ biết thôi, cô Vân Thu, người này muốn giết tôi, vì vậy tôi mới trả lại thôi, nể mặt nhà họ Dương, tạm thời tôi sẽ không động tới cô, đó là một lời cảnh cáo! Hy vọng cô đừng có quấy rầy tôi nữa! Nếu không tiếp theo, tôi cũng không dễ bỏ qua như thế này đâu! Nhớ kỹ đó, hiểu chưa?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Dương Vân Thu nói.
Dương Vân Thu toàn thân run lên, miệng há to nhìn Lâm Dương, rồi lại không lên tiếng.
“Nghe rõ chưa?” Lâm Dương nói lớn tiếng hơn một chút.
Dương Vân Thu trực tiếp sợ tới mức co quắp ngồi bệt xuống đất, gần như thét to: “Nghe rồi, nghe rõ rồi!”
Cô ta ôm đầu, sợ hãi đến mức ngơ ra rồi.
“Nghe rõ là tốt rồi!”
Lâm Dương gật đầu, quay người rời đi.
Chờ Lâm Dương đi, Dương Vân Thu trực tiếp khóc tu tu.
Người hầu ở bên cạnh tỉnh táo lại, vội nói: “Cô chủ, nhanh, nhanh gọi điện thoại truyền tin cho gia tộc! Người này dám giết người nhà họ Dương chúng ta! Chúng ta quyết không thể cứ như vậy mà bỏ qua được!”
“Đúng! Đúng! Tôi phải gọi điện thoại cho ba tôi! Tôi phải nói cho anh hai! Tôi phải cho tên kia biết trêu chọc nhà họ Dương chúng ta thì sẽ có hậu quả gì!”
Dương Vân Thu run rẩy nói, lấy điện thoại ra muốn bấm số điện thoại.
Nhưng kinh hãi quá độ làm hai tay cô ta run rẩy, điện thoại cũng suýt nữa bị rơi xuống, cho nên run lẩy bẩy ấn sai cả số.
Cô ta vẫn còn rất sợi Cô ta sợ Lâm Dương trả thù!
Sợ mình cũng sẽ bị như Tô Hữu Lương!
Reng reng reng…
Đột nhiên, có người gọi đến.
Dương Vân Thu nhìn báo cuộc gọi tới, sững sờ ngây ra.
Cô ta run rẩy bấm nghe máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nói đạm mạc vang lên.
“Cô Vân Thu, cậu chủ của chúng tôi đã đến!”
“Được… được, tôi lập tức đi nghênh đón cậu chủ nhà anh ngay, tôi… Tôi tới ngay…”
Dương Vân Thu vừa run rẩy vừa nghẹn ngào nói.