Chương :
Nhưng lúc này, lại có người gõ vào cửa SỔ xe.
Cô ta kéo cửa kính xuống, nhìn thấy là một ông lão vác bao tải nhặt ve chai.
“Ông kia đi ra chỗ khác đi, thối quá!”
Dương Vân Thu bịt mũi, chán ghét la mắng.
“Cô chủ, người nọ ở đâu?” Ông cụ xanh xao vàng vọt nhìn Dương Vân Thu hỏi.
Dương Vân Thu khế giật mình, kinh ngạc nhìn ông lão: “Ông là… người do anh Quốc Thiên phái tới?”
“Người nọ ở đâu?” Ông lão tiếp tục hỏi.
Dương Vân Thu kịp phản ứng lại, vội vàng chỉ vào cái khách sạn là tòa nhà cao nhất cách đó không xa, hô: “Gã ta ở trong khách sạn Hoa Phong!”
Ông lão yên lặng gật gật đầu, nhưng không đi ngay, mà là tiếp tục nhìn chằm chằm vào trong xe.
Dương Vân Thu sửng sốt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Cô chủ, cái chai kia cô còn cần không?
Không cần nữa thì có thể cho tôi không?”
Ông lão chỉ tay vào chai nước suối đặt trên ghế phụ.
Dương Vân Thu vô cùng kinh ngạc, đưa chai kia đưa tới.
Ông lão đổ nước đi, đạp quắt, nhét vào trong bao bố.
Động tác thành thạo, liền mạch.
Dương Vân Thu trực tiếp choáng váng.
Người như vậy… là người Bùi Quốc Thiên phái tới đối phó Lâm Dương giúp cô?
Đây không phải là ông lão nhặt ve chai sao?
“Có chuyện gì thế này? Sao anh Quốc Thiên lại cho một lão già như vậy đến? Cái này nếu để cho những người kia biết, không khỏi cũng quá xấu hổ chết người ta rồi!”
Dương Vân Thu khó chịu.
Nhưng cô ta vẫn rất muốn đi theo ông lão để xem kết quả.
Dù sao những người giỏi giang kia vốn cũng khác hẳn với người thường, cho nên phong cách cũng khác người thường.
“Ông lão, lên xe đi, tôi đưa ông tới khách sạn Hoa Phong.” Dương Vân Thu nói.
“Cô chủ, như vậy sẽ làm bẩn xe của cô đấy.” Ông lão lắc đầu nói.
“Không sao! Ông là người của anh rể tương lai của tôi, tôi còn chịu không nổi cái này sao?” Dương Vân Thu cố nặn ra một nụ cười, nhưng sự chán ghét trong đôi mắt cũng rất khó che lấp hết.
Ông lão cũng không khách sáo, thu dọn đồ rồi ngồi lên xe, đi về phía khách sạn Hoa Phong.
Bởi vì khoảng cách không xa, chỉ cần dừng một cái đèn xanh đèn đỏ, vì vậy cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng ông lão vẫn đủ thời gian để nói chuyện.
“Cô Vân Thu, cậu chủ muốn tôi hỏi cô một vấn đề, hy vọng cô có thể thành thật trả lời!”
“Ông nói đi.” Dương Vân Thu mở sổ xe ra, mở điều hòa tối đa, âm thầm nín thở nói.
“Lúc đối phương mạo phạm cô, có biết cô là người nhà họ Dương không?”
“Biết rõ.’ Dương Vân Thu gật đầu.
Ông lão chần chừ một lúc rồi thấp giọng nói: “Cậu chủ có dặn rồi, nếu như là nhân vật rất khó giải quyết, thì sẽ trì hoãn hành động.”
“Vì sao?” Dương Vân Thu khó chịu: “Chẳng lẽ anh ấy cũng không đối phó được người kia sao?”
“Cô chủ yên tâm chớ vội, lần này cậu chủ đến đây, là muốn thúc đẩy hôn sự giữa nhà họ Dương và nhà họ Bùi, cho dù là ân oán gì, đều không hơn được chuyện này, cậu ấy đồng ý giải quyết việc này giúp cô, nhưng cũng không có thể bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ thông gia của hai nhà, hy vọng cô có thể hiểu được.” Ông lão nói.
Dương Vân Thu nghe vậy thì khẽ nhíu mày lại, như đã hiểu ra cái gì, thấp giọng nói: “Nhà họ Bùi là… đang cố ky người nào sao?”
Ông lão không nói gì, chỉ nhìn về phía trước.
Ánh mắt Dương Vân Thu trầm xuống, cũng không hỏi thêm gì nữa.