Chương :
“Chủ nhân của Diêu Kỳ cốc và chủ nhân nhà chúng tôi cũng từng có vài phần giao tình, các người đã là người của Diêu Kỳ cốc…Vậy được rồi, tôi cũng nên chừa cho Diêu Kỳ cốc chút mặt mũi, chuyện này không đáng truy cứu nữa, nhưng mong các người tự thu xếp cho tốt, đừng lại ở đây gây chuyện nữa! Hiểu chưa?” Quản gia nhàn nhạt nói.
“Vâng, vâng, cảm tạ quản gia thông cảm, cảm ơn ông!” Bích Trân vội vàng cúi đầu.
Khách khứa cũng thấy nhàm chán, hết kịch vui để xem.
Bọn họ còn đang ngóng chờ quản gia nhà họ Dương trừng trị tên thiếu niên kiêu căng tự mãn kia đây này.
Nhưng thấy quản gia nhà họ Dương cư xử như vậy, chắc cũng vì không muốn làm to chuyện.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói khinh khỉnh vang lên.
“Quản gia, ông làm như vậy là sao?
Những kẻ này đều nói ra lời nói như vậy rồi!
Ông còn không xử lý bọn họ? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, thể diện nhà họ Dương chúng ta chẳng phải sẽ mất hết?”
Mọi người đều nhao nhao quay đầu lại.
Mới nhìn thấy rõ ràng người vừa rồi nói chuyện là Dương Vân Thu!
“Là cô hai”
“Cô Vân Thu đến rồi!”
“Ha ha, cô hai, đã lâu không gặp, cô lại càng ngày càng đẹp rồi!”
“Cô hai, lâu rồi không gặp, cô vẫn ổn chứ!”
Không ít khách mời đều đứng dậy, chào hỏi thiếu nữ xinh đẹp đang đi tới.
“Các vị cô dì chú bác, Vân Thu xin chào mọi người.”
Dương Vân Thu rất lễ phép đáp.
“Ha ha, cô hai khách sáo quá rồi.”
Các khách mời cực kỳ vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Dương Vân Thu đều mang theo †ia tán thưởng và hớn hở.
Bọn họ biết rõ tính nết của Dương Vân Thu, điêu ngoa ương ngạnh, thế nhưng những điều này là vẻ mặt thật của cô ta, trước mặt người khác cô ta có thể biểu hiện ra dáng vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa hoàn mỹ.
“Quản gia!” Dương Vân Thu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Người này chế nhạo nhà họ Dương chúng ta như vậy, tại sao ông còn dễ dàng bỏ qua?”
“Cô hai, ý của cô là?” lông mày quản gia nhà họ Dương nhăn lại.
“Anh kia, nghe đây, lập tức quỳ xuống cho tôi, dập đầu xin lỗi người nhà họ Dương chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho quản gia chặt đứt tay chân của các người rồi ném ra ngoài, hiểu chưa?” Dương Vân Thu chỉ vào mũi Lâm Dương lớn tiếng nói.
“Cô gọi người này đến để gây sự với chúng tôi à?” Lâm Dương liếc nhìn Dương Vân Thu nói.
Anh đã sớm chú ý tới Dương Vân Thu vần luôn ở bên ngoài nhìn vào, người đàn ông bụng phệ này chính là do cô ta sai khiến.
Nếu Dương Vân Thu nhận ra Lâm Dương và Lưu Danh Khoa, thì có lẽ là đã muốn rửa mối nhục lúc trước.
Tuy rằng Lâm Dương đã cảnh cáo cô ta, nhưng cô ta nào ngờ tới Lâm Dương lại đột nhiên chạy đến nhà họ Dương.
Nếu đã như thế, cô ta đang ở trên sân nhà, cô ta còn sợ Lâm Dương cái quái gì nữa.
“Anh bớt nói nhảm ở đây đi! Tôi hỏi anh, có quỳ hay không? Không quỳ thì đừng trách nhà họ Dương chúng tôi không khách khít”
Dương Vân Thu lớn tiếng.
“Chúng tôi sẽ không quỳ, cô muốn thế nào?” Lưu Danh Khoa tức giận đến mức không thể nhịn được, đứng dậy lớn tiếng phản bác.
“Ôi? Chuyện này… Tất cả mọi người đừng nóng giận, cô Vân Thu, chúng tôi không có ý như vậy…” Bích Trân đang muốn đứng dậy khuyên, nhưng Dương Vân Thu nào phải quản gia nhà họ Dương, cô ta vốn muốn đến đây để gây chuyện với bọn họ, làm sao có thể nói lý với Bích Trân chứ?
“Được! Được lắm! Nhiều người đều đang ở đây như vậy, anh lại dám nói chuyện với tôi kiểu này! Được lắm! Hôm nay Dương Vân Thu tôi nếu không giết chết anh! Không phải là để cho người ta cười nhạo người nhà họ Dương chúng tôi nhát gan à?”
Dương Vân Thu lạnh giọng quát, không chút nghĩ ngợi, hung hăng vung ra một chưởng bổ tới đầu của Lâm Dương.