Chương :
như thế? Lúc trước ông mắc phải quái bệnh, là sư phụ tôi chữa khỏi cho ông, lúc ấy sư phụ tôi một chút thù lao cũng không lấy của các người, bây giờ sư phụ tôi bị bệnh, chúng tôi chỉ là đến xin một đóa hoa tuyệt mệnh, ông lại ép chúng tôi đùng Lạc Linh Huyết đến trao đổi, ông không cảm thấy như vậy hơi quá đáng sao?”
Lời này vừa nói ra, không ít người biển sắc.
“Cần rỡ!”
Quản gia quát.
“Con nhóc, nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao? Câm miệng cho tôi! Có tin Dương vân Thu tôi tát vỡ miệng cô không?”
Dương Vân Thu cũng hưng hăng đứng dậy, lớn tiếng chửi lên.
“Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi!”
An Viện cắn răng nói.
“Mày…con nhóc! Mày muốn chết rồi!”
Dương Vân Thu tức giận đến đậm chân, cũng mặc kệ những người khác, muốn xông lên đánh nhau.
“Vân Thu, không được làm ẩu!”
Lúc này, Dương Mạc Phi bên cạnh khẽ quát một tiếng.
Dương Vân Thu khẽ giật mình, cứng ngắc cả người.
“Anh hai…”
“Ba còn đang ở đây, sao có thể cho phép em càn rõ?
Em muốn làm cho tất cả khách khứa chế giêu sao?”
Dương Mạc Phi uy nghiêm nói.
Dương Vân Thu tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta không đám xằng bậy nữa.
Dương Mạc Phi đi tới, đứng trước mặt An Viện.
Vẻ mặt An Viện hoang mang, không biết Dương Mạc Phi muốn làm gì.
Một giây sau.
Chát! Một cái thanh âm bạt tai thanh thúy vang lên.
An Viện thiếu chút nữa từ trên ghế ngã sấp xuống đất.
Cô ta ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang sưng lên, bối rối một lát, sau đó hung đữ trừng mắt nhìn Dương Mạc Phi, run giọng nói: “Anh… thế nhưng anh đánh tôi?
“Cô dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với ba tôi, chính là khinh thường nhà họ Dương chúng tôi! Tôi đánh cô một cái tát, chỉ là để nhắc nhở, bây giờ cô lập tức quỳ xuống cho tôi! Có nghe thấy không?” Dương Mạc Phi lạnh giọng quát.
An Viện sợ tới mức toàn thân run rẩy: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Làm nhục gia chủ nhà chúng tôi, giết không tha, đây là quy củ truyền thừa muôn đời của nhà họ Dương!”
Dương Mạc Phi nhàn nhạt nói, sau đó anh ta giơ tay lên, quản gia bên cạnh lập tức mang theo người hầu rút một cây đao ra, đưa cho Dương Mạc Phi.
“Cái gì?”
Thấy một màn như vậy, An Viện thiếu chút nữa đứng không vững co quắp ngã xuống đất.
Khách mời cũng bắt đầu nín thở nhìn sang.
Không phải chỉ là một câu nói thôi à, đã đến đến mức lớn tiếng muốn giết người rồi ư?
Như vậy quá chuyện bé xé ra to rồi đi?
Nhưng mà những người có mắt nhìn đều nhìn ra được đây chẳng quá là thủ đoạn nhỏ của Dương Mạc Phi mà thôi.
Anh ta muốn lấy một cái cới Một cái cớ để danh chính ngôn thuận ép Bích Trân và An Viện đến đường chết!
Thủ đoạn của Dương Mạc Phi quả nhiên cao minh hơn rất nhiều so với Dương Vân Thut Sở dĩ anh ta ngăn Dương Vân Thu và An Viện đánh nhau, là bởi vì anh ta muốn ép An Viện vào đường chết, tốt nhất bức bách Bích Trân đi vào khuôn khổ, đồng ý giao ra Lạc Linh Huyết!