Chương :
Nhưng anh ta không động đậy, Lâm Dương lại lần nữa dùng lực, lần này nhấc cả người anh ta hung hăng ném lên mặt đất ngoài lôi đài.
Vèol Cả người Phong Hàn Triết lập tức như đạn pháo bắn vèo bay ra ngoài, ầm ầm đập xuống đất, lăn lộn vài vòng, mềm oặt nằm trên mặt đất, không còn động tĩnh, giống như chó chết giữa đường.
“Gì vậy?”
Toàn trường ngạc nhiên.
Toàn bộ đoàn đội bạn bè của Phong Hàn Triết bên kia cũng trợn tròn mắt.
Một chiêu đã xử lý Phong Hàn Triết ư?
Không ít người vội vàng nhìn Lâm Dương chằm chằm.
Sắc mặt Dương Hồng Vũ không hề thay đổi.
Dương Tuyết Mai bên này cũng thoáng chú ý đến Lâm Dương.
Lúc trước cô ta đối với người này không tí hứng thú nào, tuy rằng người này đeo mặt nạ, nhưng cô ta cũng nhìn ra được người này còn rất trẻ.
Người trẻ tuổi như vậy, thực lực tất nhiên không cao được bao nhiêu, trừ khi anh ta cũng giống Bùi Quốc Thiên, đều là thiên tài yêu nghiệt.
Nhưng thiên tài như vậy, nghìn năm khó tìm.
Loại ngốc đi lên đài đầu tiên này bị đánh như cái sàng lăn xuống dưới chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Dù sao Bùi Quốc Thiên còn chưa có ra tay.
“Cậu chủ, cậu thấy thế nào?” Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Chó nhà gà đồng mà thôi.” Bùi Quốc Thiên khinh miệt nhìn Lâm Dương, lắc đầu.
“Còn có ai muốn lên đài không?”
Lâm Dương buông tay xuống, nhìn qua người ở dưới đài, nhàn nhạt mở miệng.
Một chiêu ấy của Lâm Dương làm cho không ít người đều do dự.
Tuy rằng Lâm Dương chỉ dùng một chiêu, không hề rườm rà hoa mỹ, nhưng tất cả mọi người nhìn ra được, anh không phải kẻ dễ đối phó.
Cho dù có người tự nhận có thể đánh bại Lâm Dương cũng không dám ra tay.
Bọn họ nghĩ rằng cho dù chiến thắng Lâm Dương, cũng nhất định phải tốn không ít sức lực.
Nếu vậy làm sao đối phó với những kẻ phía sau, cho nên tất cả mọi người lại lần nữa lựa chọn trầm mặc.
Lâm Dương cũng đoán được những người này sẽ như thế.
Chẳng qua anh không hề nóng nảy.
Bởi vì lúc này anh cách Dương Tuyết Mai rất gần.
Cho dù suy tính từ trên phương diện nào… .
“Như thế nào? Không có vị nào dưới kia muốn lên đài thử sức sao?” Dương Hồng Vũ cũng mở miệng.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, đều không lên tiếng.
Bầu không khí lại lâm vào loại trầm mặc cổ quái.
Cho đến lúc này, một người đàn ông lực lưỡng đột nhiên bước nhanh đi về phía lôi đài.
“Con bà nó, đều là một bọn hèn nhát!
Dáng vẻ này của các người, còn muốn đến đây lấy vợ? Tôi nhổ vào mặt!”
Người đàn ông kia vừa chửi bậy vừa trèo lên lôi đài, hoạt động gân cốt, vẻ mặt tràn đầy chiến ý trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương đánh giá anh ta một lượt, toàn thân anh ta đều là các khối cơ thịt, chiều cao gần hai mét, thoạt nhìn vô cùng cường tráng, làm cho người ta có cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, chỉ là muốn khiến cho người ta để ý không phải là một thân cơ bắp của anh ta, mà là vết chai trải rộng trên mười đốt ngón tay.
Những vết chai này không phải tích lũy mười mấy năm khó có thể hình thành.
Xem ra anh ta là một cao thủ đấm bốc!
Hơn nữa từ nhỏ đã luyện quyền.
Hai mắt Dương Hồng Vũ lóe lên gì đó, mỉm cười nói: “Vị này là?”
“Hổ Quyền Lưu Trương Phong!” Người đàn ông lực lưỡng bẻ cổ đáp.