Chương :
“Đánh vào đến rồi! Bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều người của Đông Hoàng Giáo, bọn họ không nói không rằng, trực tiếp chém giết người của chúng ta! Bây giờ người của Đông Hoàng Giáo đã sắp bao vây nhà họ Dương chúng ta rồi!” Quản gia khóc không ra nước mắt nói.
“Cái gì?”
Dương Hồng Vũ bối rối.
Tất cả mọi người xung quanh cũng cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, như bị sét đánh.
“Đông Hoàng Giáo ư?”
Bùi Quốc Thiên giống như là nghĩ tới điều gì, quay ngoắt đầu lại, nhìn Lâm Dương, trầm giọng nói: “Rốt cuộc anh là người của phân đường nào ở Đông Hoàng Giáo?”
“Phân đường nào ư? Đúng là cái thứ có mắt không tròng!”
Lưu Danh Khoa quét mắt nhìn Bùi Quốc Thiên, lạnh lùng quát: “Đều vểnh tai nghe kỹ cho tôi! Vị này, chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo chúng tôi! Đông Hoàng Thần Quân tân nhiệm của chúng tôi!”
Đông Hoàng Thần Quân?
Bốn chữ này giống như bốn cái búa lớn, hung hăng đập vào trái tim của mọi người đang có mặt ở đây.
Mọi người đều run rẩy.
Toàn trường xôn xao.
“Hả? “
“Đông Hoàng Thần Quân?”
“Giáo…. Giáo chủ Đông Hoàng Giáo đấy?”
Suýt nữa thì Dương Hồng Vũ cắn trúng lưỡi của mình.
Dương Vân Thu càng là sợ hãi ngã ngồi xuống mặt đất, hai mắt mở lớn.
“Cậu ta vậy mà lại là Đông Hoàng Thần Quân?” Lương Thế Minh cũng rất chấn kinh, ngơ ngác nhìn chăm chú vào Lâm Dương.
Vừa nhớ lại lúc này mình còn đi mời chào Lâm Dương, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Người như vậy… Sao có thể đi vào sơn trang Lương Thạch của bọn họ cơ chứ?
“Giả dối!”
Lúc này, Bùi Quốc Thiên đứng bật dậy, anh ta lớn tiếng quát: “Đông Hoàng Giáo đã sớm chia năm xẻ bảy, sao tự nhiên lại mọc ra giáo chủ chứ? Tôi thấy cái gì mà giáo chủ, căn bản chính là đồ giả mạo!”
“Nhãn thần Đông Hoàng ở đây, còn có thể giả mạo sao?”
Lâm Dương giơ tay lên, nhàn nhạt nhìn Bùi Quốc Thiên: “Hơn nữa tôi là thật hay giả thì cũng có gì quan trọng không? Quan trọng là… bây giờ, tôi đã khống chế được nơi này rồi!”
Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng có rất nhiều người Đông Hoàng Giáo xuất hiện, bao vây chặt chẽ tất cả những người có mặt ở hiện trường.
Mọi người nhao nhao nhìn quanh, sợ hãi choáng váng.
Những người tới, đều là cường giả tinh nhuệ của Đông Hoàng Giáo, kém nhất đều là chấp sự, đến cả đồ đệ tinh nhuệ cũng không được tới.
Đội hình khủng bố như vậy, chỉ có Đông Hoàng Giáo mới có thể lấy ra được.
“Hả? Đó là Tiết Hoan đường chủ Phá Phong đường của Đông Hoàng Giáo? Tôi biết ông tai”
“Còn có Ly Tam nữa, trưởng lão Tẩu Mã đường nữa! Vậy mà ông ta cũng tới!”
“Đường chủ của Thiên Xuân đường cũng đến!”
“Còn có thập thất trưởng lão của Đông Hoàng Giáo…”
Tất cả khách khứa có mặt ở đây đều có người nhận ra những người tiếng tăm lừng lẫy của Đông Hoàng Giáo.
Những người này xuất hiện, có lẽ đã chứng minh lời Lưu Danh Khoa nói.
Người thanh niên trước mặt này, chính là giáo chủ Đông Hoàng Giáo!
Bùi Quốc Thiên trầm mặc.
Anh ta siết nắm đấm, trong lòng càng phẫn hận, nhưng anh ta biết, bây giờ không phải là lúc để tức giận, việc cấp bách là phải nhanh chóng chạy khỏi đây!
Về phần Dương Hồng Vũ, thì lại khác.
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, lập tức bày ra gương mặt tươi cười, cười lớn nói: “Ha ha ha ha, hóa ra cậu Lâm là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo! Thật sự là thất kính thất kính!