Chương :
Bên trong hộp là một viên châu màu đỏ tươi, hạt châu tỏa ra mùi hương kỳ lạ, vô cùng thần kỳ.
Lâm Dương thoáng hít vào một hơi mùi này, tâm niệm khẽ động.
Mùi hương này tương tự mùi Tuyệt Mệnh Hoa mà Bích Trân, An Viện mới đoạt được.
Hẳn là Tuyệt Mệnh Đan không sai rồi!
Lúc này Lâm Dương nhận lấy, muốn cầm Tuyệt Mệnh Đan đánh giá một lượt.
Nhưng mà anh vừa lấy Tuyệt Mệnh Đan từ trong hộp ra, chỗ đáy đan dược lại có một cái lỗ nhỏ, trong lỗ nhỏ này phun ra khói độc màu xanh lục, bao phủ lấy Lâm Dương.
Ở khoảng cách gần như thế, cho dù là ai đều không né tránh được, Lâm Dương cũng không ngoài ý muốn hít vào trong phổi.
“Không hay rồi!”
“Có cơ quan!”
“Là khí độc!”
Đám người Lưu Danh Khoa không ngừng kinh hãi, toàn bộ đều xông tới.
Lâm Dương cũng lập tức đóng hộp lại, ho khan kịch liệt.
“Đồ khốn nạn! Dám dùng mưu kế ngầm, lấy độc hại giáo chủ chúng tôi!”
“Ông muốn chết à?”
Lưu Danh Khoa giận tím mặt, rút trường kiếm ra xông về phía Dương Hồng Vũ.
“Bảo vệ ông chủ!”
Người của nhà họ Dương vòng quanh Dương Hồng Vũ ba vòng.
“Các người bảo vệ được sao? Giết cho †ôi! Không chừa lại một người nào!” Lưu Danh Khoa gầm lên.
Mấy cao thủ của Đông Hoàng Giáo ở bốn phía lập tức nhào lên, đại khai sát giới.
“Đợi đãi”
Lúc này Dương Hồng Vũ la lên.
“Sao thế? Ông còn di ngôn gì?” Lưu Danh Khoa nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Di ngôn thì không có, tôi chỉ muốn hỏi các người một chút, các người giết tôi, vậy độc trên người giáo chủ các người làm sao đây?” Dương Hồng Vũ cười hỏi.
“Ông…” Lúc này Lưu Danh Khoa mới kịp phản ứng, tức giận quát lớn: “Nhanh lấy giải dược ra đây, tôi có thể để ông chết toàn thây!”
“Ha ha, chỉ sợ chuyện này khó làm!”
Dương Hồng Vũ híp mắt mỉm cười: “Giáo chủ Lâm, tôi vốn định để con gái của tôi gả cho cậu, để nhà họ Dương tôi làm đám hỏi với Đông Hoàng Giáo cậu, nhưng mà tôi thấy cậu giống như không có thành ý làm đám hỏi với nhà họ Dương chúng tôi, một khi đã như vậy, tôi chỉ có thể ra hạ sách này! Giáo chủ Lâm, nếu cậu muốn sống, tôi đề nghị cậu vẫn nên lập tức bảo người của cậu rời khỏi nhà họ Dương tôi! Đương nhiên, cậu phải ở lại! Yên tâm đi, nhà họ Dương chúng tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt! Tuyệt đối sẽ không khiến cậu bị thương một chút nào!”
Sau khi ông ta nói xong, không ít người đã âm thầm chửi bậy.
Cái gì mà Giáo chủ Lâm không có thành w Chỉ sợ Dương Hồng Vũ đã sớm tính toán hạ độc Giáo chủ Lâm! Nếu không ông ta đâu chuẩn bị loại cơ quan này trước tiên.
Nhà họ Dương có vô số kỳ độc, nếu có thể sử dụng độc khống chế vị Giáo chủ Lâm này, vậy gần như tương đương gián tiếp khống chế cả Đông Hoàng Giáo.
Chẳng lẽ chuyện này không mạnh hơn làm đám hỏi với Đông Hoàng Giáo?
“Khẩu vị của Dương Hồng Vũ đúng là lớn!” Lương Thế Minh hừ một tiếng khinh thường nói.
“Chỉ sợ ông ta sẽ không vì vậy mà no chết!” Một người đứng đầu tông môn ở bên cạnh mặt không đổi nói.
“Nếu để ông ta thực hiện được… Chỉ sợ trong nước không có ai dám đối đầu với nhà họ Dương nữa rồi?”
“Đó là đương nhiên, một là nhà họ Dương, một là Đông Hoàng Giáo! Nếu hai bên thống nhất lại… Vậy là bọn họ có thể xưng vương xưng bá rồi.”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Đám Lưu Danh Khoa tức tới mức toàn thân phát run.
Quỷ kế của Dương Hồng Vũ, tất nhiên là bọn họ biết rõ.
Nhưng chuyện kỳ độc của nhà họ Dương nổi tiếng thế giới, bọn họ cũng nghe nói rồi.