Chương :
Gương mặt Dương Hồng Vũ xám như tro tàn, thấy Dương Thanh Tùng bị Lâm Dương dần ép lên đường cùng, trong mắt ông ta đều là tuyệt vọng.
Rầm!
Lại có tiếng trầm đục truyền ra.
Lại là một quyền của Lâm Dương đánh trúng ngực Dương Thanh Tùng.
Sau lưng ông ta bùng nổ ra khí bạo văn, sau đó khom người giống như mũi tên nhọn bay ngược về sau, va mạnh vào một bức tường thật dày, ngã vào trong đất đá, không còn động tĩnh nữa.
“Ông cụ tổi”
Tất cả người nhà họ Dương nhào lên giống như điên rồi, đẩy đất đá ra, nâng Dương Thanh Tùng ở dưới đất đá dậy.
Gương mặt Dương Thanh Tùng xám như tro tàn, hơi thở suy yếu, nhìn bộ dạng giống như không chống đỡ nổi.
Hiện trường yên tĩnh giống như chết lặng.
Người nào cũng không ngờ tới hai cao thủ tuyệt đỉnh đấu với nhau, lại có thể kết thúc nhanh đến thế.
Bác sĩ Lâm này… Cũng quá mạnh rồi?
“Xem ra tôi thắng.”
Lâm Dương thu chiêu tán khí, lạnh nhạt nói.
“Còn chưa… Chưa chắc…”
Giọng nói mỏng manh truyền tới.
Chỉ thấy Dương Thanh Tùng đột nhiên gắng sức mở mắt, đẩy người ở hai bên ra khàn giọng nói.
“Hửm?” Lâm Dương liếc nhìn ông ta, chau mày: “Ông già, tôi thấy ông một đống tuổi rồi, vì đời sau còn cố gắng như vậy, tôi không đành lòng giết ông! Nếu không thì một quyền vừa rồi ông đỡ được sao? Tôi đã cho ông cơ hội, vì sao ông còn cố chấp như thế? Chẳng lẽ ông muốn ép tôi giết ông ông mới can tâm?”
“Bác sĩ Lâm nâng đỡ lão phu, lão phu…
Nhớ kỹ, nhưng nếu muốn lão phu từ bỏ từ đây, chỉ sợ không làm được, bởi vì… Lão phu còn chưa biểu lộ ra… Bản lĩnh chân chính…”
Dương Thanh Tùng khàn giọng nói.
“Bản lĩnh chân chính sao?”
Lâm Dương ngẩn ra.
“Tuy dùng chiêu này, giá phải trả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng mà lúc này, lão phu đã không có lựa chọn nữa rồi!”
Dương Thanh Tùng suy yếu nói xong, đột nhiên lấy ra một hạt châu kỳ lạ từ chiếc túi bên hông, cho vào miệng nuốt xuống, sau đó lại nâng hai tay lên, cắn ngón tay chảy máu.
“Làm gì thế?”
“Không biết.”
Người xem ở bốn phía vô cùng kinh ngạc.
Lâm Dương cũng không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Nhưng mà từ một loạt hành động của Dương Thanh Tùng, hơi thở của ông ta…
Thật sự đã bắt đầu thay đổi!
Trước sau chỉ có ba giây, hơi thở của Dương Thanh Tùng đã tăng vọt tới tình trạng vô cùng đáng sợ…
“Đây là cấm thuật!”
Đột nhiên Lương Thế Minh ở dưới đài biết được gì đó, phát ra tiếng la thê lương.
Giọng nói này vừa vang lên, toàn trường bùng nổ.
Cấm thuật! Võ thuật mà tất cả võ giả trong giới võ đạo mặc định không thể thi triển.
Võ thuật của Việt Nam bác đại tỉnh thâm, công pháp đủ kiểu loại, tất nhiên cũng có một số bàng môn tà đạo hoặc thuật pháp tà môn.
Có một số người vì theo đuổi võ đạo cực hạn, sẽ không từ thủ đoạn, dùng một số quá trình tàn nhẫn thủ đoạn đẫm máu để luyện võ, loại võ kỹ vi phạm đạo đức Tuân lý này, bình thường bị người ta cấm học.
Thuật pháp mà Dương Thanh Tùng sử dụng, đó là câm thuật! “Cấm thuật sao?”
“Đây…
Đây là sao thế này?”