Chương :
“Giáo chủ!”
Đám người Lưu Danh Khoa không quản được nhiều như thế, tất cả đều muốn nhao nhao đi lên kiểm tra thương thế của Lâm Dương.
Thế nhưng đúng lúc này giọng nói của Lâm Dương vang lên.
“Không được đến đây… Sao thế? Các người muốn chống lại mệnh lệnh của tôi à?”
Mọi người đều giật mình.
“Cái quái gì thế? Còn chưa chết à?”
Người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ.
“Thật đúng là thân thể Tiên Thiên Cương, nếu đổi lại thành người bình thường đã sớm bị tôi đánh thành thịt vụn, mà giáo chủ Lâm lại còn có thể chịu đựng được một chưởng, †ôi rất khâm phục.”
Dương Thanh Tùng khẽ gật đầu, nói: “Chẳng qua giáo chủ Lâm, bây giờ cậu không đủ sức tái chiến nhỉ? Tôi không muốn giết cậu, nếu như cậu nhận thua, tôi còn có thể để cho cậu dẫn theo đám người Đông Hoàng Giáo rời khỏi nơi này, cậu thấy như thế nào?”
Ông ta tin tưởng, cho dù vừa rồi không giết chết được Lâm Dương, ít nhất cũng phế anh, đây là chuyện không khó khăn gì.
Thế nhưng vào lúc này, giọng nói của Lâm Dương lại một lần nữa vang lên.
“Hình như ngài Thanh Tùng đây rất tự tin với thủ đoạn của mình.”
Sau khi giọng nói kết thúc, lập tức nhìn thấy một bóng dáng run rẩy từ trong lớp bụi đất đứng lên.
Dương Thanh Tùng cau mày nhìn.
“Giáo chủ Lâm, cậu rất muốn tôi giết chết cậu à?”
“Ông không thể giết chết được tôi, bởi vì tôi còn chưa lấy ra bản lĩnh thật sự của mình đâu!” Lâm Dương mang theo đầy bụi đất ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười tự tin.
Hô hấp của Dương Thanh Tùng căng lên, ông ta không còn dám do dự nữa, khẽ quát một tiếng, xông về phía trước.
“Nếu đã như thế giáo chủ Lâm, cậu cũng đừng trách tôi.”
“Thần Long phụ đồ ra lạc thủy, thải phượng hàm thư bích vân lý, mởi Một chưởng đánh đến, chân khí trong lòng bàn tay hóa thành tảng đá lớn, theo bàn tay đánh về phía Lâm Dương.
Quả nhiên là một kích long trời lở đất.
Lúc này đây, Dương Thanh Tùng cũng không muốn nương tay nữa.
Việc liên quan đến tính mạng người †rong gia tộc, ông ta không được xem thường.
Mà vị giáo chủ Lâm này quá mức quỷ dị, trong lòng của ông ta có một loại dự cảm xấu.
Nhưng lần này, Lâm Dương không tiếp tục đưa hai tay của mình đến chống lại chính diện mà chính là hơi động, một luồng khí xoáy quẩn quanh chỗ đầu ngón tay anh, vô cùng tinh diệu.
Sau đó từ đầu ngón tay của anh bắn ra.
Vèol Một tia sáng nhỏ từ đầu ngón tay của anh bắn ra ngoài, bay về phía Dương Thanh Tùng, trực tiếp đâm vào chỗ lòng bàn tay của ông ta.
Xoạt!
Chân khí chỗ lòng bàn tay của ông ta đột nhiên trở nên tán loạn, biến mất không còn dấu vết.
“Cái quái gì thế này?”
Sắc mặt Dương Thanh Tùng giật mình, không đợi ông ta phản ứng, Lâm Dương đã một chân đá vào lồng ngực của ông ta.
Trong lúc nhất thời, ông ta giống như một con diều đứt dây, ngã xuống đất.
Toàn bộ hội trường đều xôn xao.
Dương Thanh Tùng không ngừng chống đỡ đứng dậy, ánh mắt ông ta nhìn vào chỗ vật thể nhỏ đang ở chỗ lòng bàn tay của mình.
“Kim châm cứu ư?”
Ông †a sắc bén hỏi.
“Đúng thế”
Lâm Dương bình tĩnh nhìn qua ông ta rồi nói: “Thứ mạnh nhất của tôi không phải là võ kỹ mà chính là thuật châm cứu, hoặc nói đúng hơn là nghề y!”
Thuật châm cứu ư? Nghề y? Hô hấp của Dương Thanh Tùng trở nên run rẩy, đôi mắt già nua của ông ta trừng to, nghẹn ngào nói.
“Chăng lẽ cậu chính là một người võ y?”