Chương :
Nhưng một giây sau, Dương Thanh Tùng đã đứng ở trước mặt anh.
Một quyền hung ác đánh xuống, nhanh như chớp.
Rầm một tiếng.
Lâm Dương vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị một quyền này đánh trúng vai, cả người ngã bịch xuống đất.
Khắp nơi lại một lần nữa rung chuyển, hoàn toàn sụp đổ.
Đám người xung quanh vội vàng lùi lại.
Cảnh tượng long trời lở đất như thế, ai dám đến gần?
Dương Thanh Tùng thành công đánh ra một kích, ông ta cũng không ngừng tay, lập tức lại đánh ra một chưởng.
Rầm!
Cơ thể của Lâm Dương lại một lần nữa va chạm với mặt đất, người khó mà đứng dậy.
“Quyền pháp thần hổi”
Dương Thanh Tùng lại gào thét, ông ta đánh ra vô số quyền ảnh, hóa thành mãnh hổ, điên cuồng trùng kích.
Rầm rầm rầm rầm…
Vô số quyền ảnh đánh lên người Lâm Dương.
Lực lượng khủng khiếp theo cơ thể của anh truyền về phía mặt đất.
Trong lúc nhất thời khắp nơi rung chuyển, đất đá bay tứ tung, văng vãi khắp nơi.
Toàn bộ vị trí trung tâm của nhà họ Dương hoàn toàn bị chia năm xẻ bảy.
Những kiến trúc xung quanh cũng bị đổ nát.
Người bên ngoài đưa mắt nhìn lại, toàn bộ đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Thế công khủng bố như thế… Đây là thứ mà con người có thể tiếp nhận ư?
Cứ như thế kéo dài khoảng phút đồng hồ.
Bịch.
Một tiếng vang trầm đục phát ra.
Bên kia, Lâm Dương trực tiếp bị đánh bay ra, nặng nề ngã xuống khoảng đất trống.
Lúc này đây, cơ thể của anh vô cùng thê thảm, hai tay gấy, một chân cũng bị què, trên người không ngừng có vết lõm do những cú đấm để lại, trên dưới toàn thân đều là vết thương, người xem kinh hồn bạt vía.
“Hay Người của nhà họ Dương nhìn thấy thế đều vui vẻ hoan hô.
“Thật đúng là mạnh”
“Thật đúng là siêu phàm!”
“Người như thế này, không thắng không được.”
Bốn phía các gia chủ của thế gia khác cũng rối rít khen ngợi.
“Tôi đã nói rồi, cậu thua.”
Dương Thanh Tùng đi về phía Lâm Dương.
Lúc này đây, Lâm Dương nằm trên mặt đất không chút nhúc nhích.
Mắt anh hơi hé, giống như chẳng còn sức lực gì.
Cả người anh giống như đã bị phế đi.
“Chú à! Chú nhanh giết cậu ta đi!” Lúc này Dương Hồng Vũ đột nhiên hô to.
“Khốn kiếp! Ông nói cái gì?”
Lưu Danh Khoa tức giận không thôi, hung hăng đạp Dương Hồng Vũ.
Dương Hồng Vũ trực tiếp ngã xuống đất, nhưng ông ta cũng chẳng e ngại, quay đầu quát: “Giáo chủ của các người sắp chết đến nơi rồi, các người còn dám đối xử với tôi như thết Tôi thấy các người chán sống rồi đấy, chờ một lúc nữa chú của tôi giải quyết giáo chủ của các người xong, nhất định sẽ giết sạch đám người các người, đến lúc đó, đừng kẻ nào nghĩ đến chuyện trốn!”
Sắc mặt giáo chúng của Đông Hoàng Giáo đều thay đổi.
Mọi người đều nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Dương Thanh Tùng ở trong mắt.