Chương :
Mới tính là ông thăng, đời này, việc tôi ghét nhất chính là nhận thua.” Vẻ mặt Lâm Dương không biểu tình, yếu ớt nói.
“Cậu nhất định phải ép tôi giết cậu ư?”
Dương Thanh Tùng gầm lên.
“Giết chết tôi ư? Ông già, chỉ sợ ông không làm được đâu!” Lâm Dương liên tục lắc đầu.
“Cậu.
Dương Thanh Tùng nóng nảy, cắn răng gào thét, cũng không tiếp tục quản nhiều như thế nữa, trực tiếp vung quyền đánh về phía ngực của Lâm Dương.
Bịch.
Một quyền này đánh vào vị trí trái tim, sức lực kinh khủng giống như gợn sóng đột nhiên nổ tung, bắn tung tóe.
Sao mà đáng sợ như thế?
Sức công phá đáng sợ như thế đủ để khiến cho sắt thép thành bột mịn, chứ đừng nói là trái tim của con người.
Trước ngực của Lâm Dương cũng bị lõm một phần, khóe miệng lại chảy ra máu tươi.
Hô hấp của mọi người run lên, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Nếu không có thân thể Tiên Thiên Cương, với cơ thể này của Lâm Dương, chỉ sợ đã sớm phát nổ.
Dương Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, trên mặt đều là không đành lòng bất đắc dĩ.
Ông ta rất yêu tài.
Nhất là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt như Lâm Dương.
Ông ta không muốn hủy hoại thiên tài này trong chốc lát, nhưng đến mức này, ông †a không thể làm gì khác.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Năm ngón tay của Dương Thanh Tùng khẽ buông lỏng, dự định buông Lâm Dương xuống.
Nhưng đúng vào lúc này đây, một giọng nói yếu ớt lại vang lên.
“Ông già… Ông muốn từ bỏ à?”
Giọng nói vừa vang lên, Dương Thanh Tùng quá sợ hãi, vội vàng nhìn Lâm Dương, lúc này mới nhìn thấy thế mà anh vẫn đang mở mắt, không chết.
“Cái quái gì thế? Cậu… Cậu còn sống?”
Lúc này đến lượt Dương Thanh Tùng khiếp sợ.
“Ông già, hình như sức lực của ông…
Không được đủ lắm Lâm Dương khẽ cười nói, trên mặt anh lóe lên sự điên.
cuông.
“Làm sao lại như thế được chứ? Chuyện này làm sao có thể?”
‘Vẻ mặt Dương Thanh Tùng khiếp sợ, cơ thể run rẩy.
Vừa rồi ty lực của một quyền kia đáng sợ như thế nào, ông ta là người biết rõ nhất.
Cho đù Lâm Dương có thân thể Tiên Thiên Cương, đưới hoàn cảnh bát môn đều mở cũng không thể chống đỡ được.
Theo ý mà nói, trái tim của Lâm Dương đã sớm vỡ nát, anh cũng chăng thể sống được, nhưng vì sao anh vẫn còn sống.
Không có khả năng! Nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó! Trong đôi mắt già nua của Dương Thanh Tùng lộ ra đáng vẻ điên cuồng, ông ta gầm nhẹ một tiếng, một Tần nữa lại vung quyền lên, hưng hăng đánh xuống ngực của Lâm Dương.
“Đi chất đi!”
Ông ta gầm lên.
Lúc này trong cú đấm đó mang theo cả lửa giận, giống như là một ngọn lửa thiêu đốt.
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua, không có một xíu đấu hiệu giãy dụa nào, rất bình tĩnh.
Bịch một tiếng.
Một quyên lại đánh trên người anh, âm thanh như tiếng sấm rền.
Lực lượng đáng sợ trực tiếp truyên vào trong cơ thể Lâm Dương, sau cùng từ hai chân anh bắn ra, hóa thành cương phong thổi xung quanh.
Vù.
Người xem xung quanh bị luồng gió hất tưng trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.