Chương :
Trong giọng nói của cô ta tràn ngập bi thương.
Những người có mặt ở đây, không ít người vì hành động của cô mà cảm động đấn khóc.
Tuy Dương Tuyết Mai nói rất ít, tuy Dương Hồng Vũ vẫn luôn coi cô ta như công cụ để đối xử, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, cô ta vẫn nhớ đến ba mình.
Chỉ là đối với việc nên xử lý Dương Hồng Vũ như thế nào, Lâm Dương đã sớm có dự định.
“Cô Tuyết Mai, cô không nên hiểu lầm, tôi không có ý định giết chết ba của cô đâu.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Thật ư?” Dương Tuyết Mai đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên rồi!” Trong ánh mắt của Lâm Dương lóe lên hung dữ, khàn giọng nói.
“Bởi vì tôi cảm thấy cứ như thế giết chết ba của cô, thật sự không giải được hận, để ông ta thống khổ sinh hoạt cả một đời, ở trong mắt tôi, việc này mạnh hơn chết nhiều lần.
“Cái gì?” Mọi người khiếp sợ.
Trong đôi mắt đẫm lệ của Dương Tuyết Mai lóe lên sự kinh ngạc.
“Cậu muốn làm gì? Đừng mà, buông tha cho tôi đi… Để cho tôi chết, tôi lập tức đi chết!”
Dương Hồng Vũ hoàn toàn bị hù dọa.
Nếu như người trước mặt là kẻ khác còn may, ông ta không sợ lắm, nhưng người trước mặt chính là bác sĩ Lâm danh tiếng lây lừng.
Làm một cao thủ trong nghề y, thủ đoạn của Lâm Dương thật sự quá nhiều, thật sự đáng sợ.
Soạt soạt.
Đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên phát lực, trực tiếp bóp nát bả vai của Dương Hồng Vũ.
“Ã,áá!”
Dương Hồng Vũ phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó Lâm Dương lại một lần nữa phát lực, lần lượt bóp gãy từng tứ chỉ của Dương Hồng Vũ.
Có sự giúp đỡ của Lưu Danh Khoa, Dương Hồng Vũ căn bản không phản kháng được.
Sau đó Lâm Dương lại một lần nữa lấy kim châm cứu ra, tiếp theo thi châm điểm huyệt.
Dương Hồng Vũ la hét vô cùng thảm thiết, tiếng hét của ông ta vang vọng khắp toàn bộ nhà họ Dương, làm cho trong lòng mọi người run lên, không biết đến khi nào cả người Dương Hồng Vũ hoàn toàn tê liệt ngã xuống đất, ngất đi.
“Ba à…
Dương Tuyết Mai nhìn về phía ông ta.
“Cô yên tâm đi, tôi đã nói rồi, ông ta sẽ không chết, chẳng qua bắt đầu từ hôm nay trở đi, ông ta chỉ có thể ở trên giường vượt qua nửa đời người còn lại, hơn nữa cứ cách mười ngày, trên người lại mọc ra nhọt độc, sau đó sẽ khép lại, cứ như thế lặp đi lặp lại, vòng đi vòng lại, đồng thời trong đêm sợ nóng, ban ngày sợ lạnh, thần kinh đau đớn dữ dội, ngột ngạt khó thở… Những bệnh trạng này của ông ta không cách nào chữa trị, hơn nữa sẽ không để ông ta chết đi, sẽ theo ông ta suốt cả đời.”
Lâm Dương chắp tay sau lưng, từ tốn nói.
Thủ đoạn này của Lâm Dương, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều chưa từng nghe thấy, mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ để nhìn về phía Lâm Dương.
Dương Tuyết Mai cũng trầm mặc, nhưng một lúc sau, cô ta lại dập đầu cảm ơn Lâm Dương.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm đã không giết.”
“Ngài Dương Thanh Tùng vì bảo vệ các người mà không tiếc hy sinh mạng sống của mình, sau khi tôi và ngài ấy đấu với nhau, tôi đã nhìn ra được ngài ấy không phải là người đại gian ác gì, nể tình ngài ấy là một con người trung hậu, còn có cả việc ngài ấy giao cho tôi hai quyển sách kia, hôm nay tôi sẽ không giết sạch người của nhà họ Dương, tôi sẽ thả cho các người rời đi.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm”
“Giáo chủ!”
Đám người Lưu Danh Khoa lập tức cảm thấy lo lắng không thôi, rối rít đi lên.
“Giáo chủ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu như hôm nay chúng ta thả đám người nhà họ Dương đi, ngày sau bọn họ ngóc đầu lại, nhất định sẽ tạo thành mối họa lớn cho chúng ta!”
Lưu Danh Khoa lập tức vội vàng khuyên nhủ Lâm Dương.