Chương :
“Người của tôi vừa nhận được tin tức, người của Cô Sơn đã sắp đến đây rồi, chắc hẳn bọn họ đã nhận được tin tức muốn đến †ìm cậu tính sổ. Giáo chủ Lâm, nếu như cậu hợp tác với tôi, tôi có thể giúp cậu hòa giải, không đến mức để cậu và người của Cô Sơn kết thù kết oán, tránh cho cậu khỏi một kẻ địch mạnh.”
Lương Thế Minh đứng dậy, ông ta lấy một †ấm danh thiếp tinh xảo từ trong túi ra, đặt ở bên cạnh, mỉm cười.
“Giáo chủ Lâm, tôi sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ, chúng ta sẽ còn liên lạc lại.”
Sau khi nói xong câu này, Lương Thế Minh mỉm cười xoay người rời đi.
Lâm Dương không nói gì, chỉ yên lặng nhìn theo bóng lưng của ông ta.
Mặt ngoài có vẻ như Lương Thế Minh muốn tìm kiếm hợp tác, nhưng trên thực tế, ông ta cũng chỉ muốn lợi dụng Lâm Dương mà thôi.
Người có thể ngồi lên vị trí này, sao không phải là hồ ly khôn khéo chứ?
Thành tâm, thành ý?
Đó chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi.
Lâm Dương âm thầm lắc đầu.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Giáo chủ!”
Lưu Danh Khoa vội vàng chạy đến.
“Chuyện gì thế?” Lâm Dương nghiêng đầu “Có một nhóm người tự xưng là người của Cô Sơn muốn gặp cậu.” Lưu Danh Khoa nhỏ giọng nói.
Tới thật nhanh.
Lông mày của Lâm Dương khẽ động, lên tiếng hỏi.
“Người đang ở đâu?”
“Ờ ngoài cửa”
“Cho vào.”
“Vâng Giáo chủ.”
Lưu Danh Khoa ôm quyền quay người đi về phía cửa.
Nhưng… Rầm một tiếng.
Một tiếng vang trầm đục truyền tới, sau đó là một bóng người từ bên ngoài bay vào, ngã bịch xuống trước mặt của hai người.
“Aj?”
Sắc mặt Lưu Danh Khoa thay đổi, nhìn thấy là giáo chúng giữ cửa ngã xuống.
Ngay sau đó ông ta nghe thấy ngoài cửa là những tiếng huyên náo, một đám người đi tới.
Rõ ràng là người của Cô Sơn.
Người của Cô Sơn vênh vang đắc ý đi tới, giáo chúng đứng canh giữ ở cửa rút trường kiếm ra, nơm nớp lo sợ vây quanh đám người Cô Sơn này.
Tuy bên phía Lâm Dương có không ít người, nhưng xét về phương diện khí thế thì hoàn toàn bị đối phương nghiền ép.
Đối phương có tổng cộng bảy người, nam nữ đều có, mặc áo bào đen có viền trắng, từng người đều chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng kiêu căng phách lối, vẻ mặt ngạo mạn đã sắp viết rõ lên mặt bọn họ rồi.
“Khốn kiếp! Con mẹ nhà nói”
Lưu Danh Khoa giận tím mặt, ông ta chỉ về phía bảy người bên Cô Sơn rồi nói.
“Chẳng phải tôi đã nói rõ cho mấy người biết rồi à? Tôi sẽ đi vào bẩm báo với Giáo chủ, vì sao các người còn cường thế xông vào trong này? Thậm chí là đánh người bên phía chúng tôi? Các người muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi đó à?”
Thế nhưng đối phương lại không để ý đến lời của Lưu Danh Khoa, phớt lờ ông ta trực tiếp lên tiếng.
“Giáo chủ của các ông ở đâu? Là người này đấy hả?”
“To gan!”
Lưu Danh Khoa tức đến mức phổi sắp nổ tung rồi, trực tiếp vận chuyển nội lực dự định ra tay với đám người bên phía Cô Sơn.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dương đứng bên cạnh trực tiếp ấn vai của ông ta xuống, ra hiệu ông ta không nên lỗ mãng.
“Giáo chủ!” Lưu Danh Khoa vội vàng nói.