Chương :
Những người còn lại cũng rối rít đứng lên, giống như phát điện vội vã chạy ra ngoài.
Cao thủ của Đông Hoàng Giáo tránh ra cho bọn họ chạy.
Chẳng qua trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Giải quyết xong một nhà họ Dương lại trêu chọc ra một Cô Sơn.
Khoa ôm cổ tay đi đến, thở dài một hơi.
“Ngay từ khi vừa mới bắt đầu đối phương đã không để chúng ta vào mắt, nếu như chúng ta cứ thế khuất nhục bọn họ, bọn họ sẽ chỉ điên cuồng nghiền ép chúng ta mà thôi, bọn họ sẽ không ngừng đưa ra những yêu cầu vô lễ, không ngừng hút máu của chúng ta, bây giờ chúng ta vạch rõ ranh giới với bọn họ, dù sao cũng tốt hơn việc để trong tương lai, bọn họ hút khô máu của chúng ta, sau đó chúng ta mới phản kháng!” Lâm Dương thản nhiên nói.
“Nhưng Gô Sơn này… Chưa chắc đã thật sự khiêu khích đối với chúng ta!” Lưu Danh Khoa lập tức há to miệng.
“Chưa chắc ư?” Lâm Dương nhìn thoáng qua ông ta, sau đó lắc đầu nói.
“Ông vẫn chưa rõ à? Từ giây phút mà mấy người kia ra tay với các người thì đã nói rõ một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Người của Cô Sơn căn bản không để người của Đông Hoàng Giáo chúng ta vào mắt” Lâm Dương bình tĩnh trả lời Lưu Danh Khoa.
Hô hấp của mọi người xung quanh run lên, tất cả đều im lặng.
“Giáo chủ Lâm nói rất đúng, người của Cô Sơn quả thật không coi trọng mấy người, các người khuất phục bọn họ sẽ chỉ bị bọn họ xem như dê bò mà làm thịt, bị bọn họ chia ăn!
Một giọng nói hùng hậu đột nhiên vang lên.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Một người của Lương Thạch sơn trang sải bước đi về phía bên này, trên mặt mang theo nụ cười.
“Người của sơn trang Lương Thạch các ngươi còn chưa đi xa à?” Ánh mắt Lâm Dương nhìn những người kia, hỏi.
“Trang chủ đã trở về sơn trang, ông ấy cố ý ra lệnh cho tôi ở lại nơi này, quan sát nhất cử nhất động ở nơi đây, nếu như Cô Sơn và ngài phát sinh xung đột gì thì lệnh cho tôi hỏi thăm Giáo chủ về chuyện kết minh.”
“Kết minh ư? Tôi có thể cân nhắc.” Lâm Dương nói.
“Không không không, giáo chủ Lâm, cậu đừng vội đồng ý, trước khác nay khác, hiện †ại ngài muốn kết minh với chúng tôi sẽ không còn dễ dàng như lúc trước nữa đâu.”
Người kia cười ha hả, nói.
“Ồ??” Lâm Dương nhướng mày.
“Anh có ý gì?” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
“Trang chủ của chúng tôi nói, lúc này phải xem thành ý của ngài như thế nào?”
Người kia cười híp mắt, nhẹ giọng cười nói.
“Thành ý à?”
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn người đàn ông này.
“Trang chủ của các anh muốn thành ý như thế nào?”
“Ha ha ha, bác sĩ Lâm, trang chủ của chúng tôi nói, không cần thứ gì khác, ông ấy chỉ cần một người.”
“Một nữ bác sĩ thuộc Học viện Phái Nam Y dưới trướng của ngài, cô Tô Vũ Nhi.” Người kia mỉm cười nói.
“Nếu như giáo chủ Lâm đồng ý thì ngài hãy nhanh chóng dẫn người đến sơn trang Lương Thạch của chúng tôi, như thế hai bên có thể kết minh, nếu như giáo chủ Lâm đây từ chối, vậy sơn trang Lương Thạch chúng tôi cũng chỉ có thể đứng về phía Cô Sơn mà thôi”
Lời này vừa nói ra chính là uy hiếp trắng trợn.
“Tô Vũ Nhĩ?”
Lâm Dương hơi bất ngờ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra.
Hai tay anh để sau lưng đi tới trước mặt người này, bước xung quanh anh ta một Vòng.
“Vì sao phải là cô gái này?” Lâm Dương hỏi.
“Chuyện này bác sĩ Lâm đừng nên hỏi nhiều nữa.” Người nọ mỉm cười, giống như không muốn nhiều lời.
“Xem ra sơn trang Lương Thạch không có thành ý rồi” Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Nếu là như vậy, chuyện hợp tác giữa chúng ta không dễ làm rồi”