Chương :
Trong một trấn nhỏ.
Xe của Lương Thế Minh đỗ trước cửa một khách sạn, mọi người định ăn cơm trưa ở đây xong sẽ trở về.
Mà ngay lúc Lương Thế Minh vừa đi vào khách sạn, người của sơn trang gọi điện thoại tới.
“Trang chủ!”
“Tình hình thế nào rồi? Khi nào thì đưa người tới thôn trang?” Lương Thế Minh lạnh nhạt hỏi.
“Không phải… Trang chủ, bác sĩ Lâm từ chối rồi.”
“Cái gì? Cậu ta… Cậu ta từ chối sao?
Làm sao có thể?”
“Trang chủ, là thật, bác sĩ Lâm nói, cậu ta sẽ không vì sống tạm mà bán phụ nữ!”
“Ngu ngốc!” Lương Thế Minh thở hổn hển nói: “Trong đầu bác sĩ Lâm này là nước sao?
Vì một người phụ nữ, muốn khiến mình rơi vào trong hoàn cảnh vạn kiếp bất phục à?
Rốt cuộc là cậu ta đang nghĩ gì?”
“Vậy… Vậy trang chủ, hiện giờ nên làm gì bây giờ?”
“Hừ, tên họ Lâm này nghĩ rằng Đông Hoàng Giáo có thể đối đầu được với mười ba thế lực sao? Được thôi, cậu ta đã muốn tìm đường chết, vậy thì tùy cậu ta đi! Chúng ta cứ mặc kệ đã, sớm muộn gì cậu ta cũng phải tới cầu xin tôi Lương Thế Minh nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Nhưng một lát sau, ông ta giống như còn chưa hết giận, lại cầm điện thoại ra bấm một số.
Người của nhà họ Dương chạy tán loạn, cả nhà họ Dương đã bị Đông Hoàng Giáo nắm trong tay.
Lâm Dương chỉ huy mọi người lấy hết trân bảo hiếm có của nhà họ Dương về Đông Hoàng Giáo, sau đó dẫn người chiến thắng mà về.
Tin tức đánh bại nhà họ Dương truyền vào Đông Hoàng Giáo, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều khiếp sợ.
Phải biết rằng nhà họ Dương không phải là gia tộc bình thường, nếu muốn đẩy ngã gia tộc như vậy, trừ phi là Đông Hoàng Giáo lúc †oàn thịnh, nếu không thì bình thường tuyệt đối không thể làm được, càng không nói tới Đông Hoàng Giáo phân chia rất lâu mới thống nhất.
Có thành tích huy hoàng lần này, thanh danh của Đông Hoàng Giáo tất sẽ bay lên một bậc cao nữa.
Mà địa vị của Lâm Dương ở trong Đông Hoàng Giáo, cũng tương đương đi lên một †ầng cao mới.
Lâm Dương ở Đông Hoàng Giáo một ngày, sau đó giao hết mọi việc trong giáo cho đám người Lưu Danh Khoa xử lý, còn đề bạt Lương Tuấn Hùng của đội trật tự lên làm trưởng lão, sau đó vội vàng rời khỏi núi Đông Hoàng, tiến về Giang Thành.
Đã kéo dài thời gian lâu lắm rồi.
Vết thương của Tô Nhan chắc chắn đã đến tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Dương lòng nóng như lửa đốt.
Xuống máy bay, Mã Hải tự mình tới đón.
Lâm Dương vừa lên xe, liền bảo chạy như bay tới học viện Phái Nam Y.
Vừa vào trường y, Tô Nhan liền được đưa tới phòng trị liệu, một mình Lâm Dương tiến vào, chữa thương giải độc cho Tô Nhan…
Bên ngoài tụ tập không ít người.
Hà Vĩ Hùng, Dương Long, Hồ Quý Bạch đều đã đến đây.
Trừ chuyện đó ra, ngay cả Trịnh Tú Lan cũng tới rồi.
Cô ấy ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng trị liệu, đôi mắt đỏ lên, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, im lặng cầu nguyện.
Như vậy khoảng chừng ba tiếng sau, cửa phòng trị liệu mới được mở ra, Lâm Dương đầu đầy mồ hôi gương mặt trắng xanh mệt mỏi đi ra.
“Lâm Dương, Tô Nhan thế nào rồi?” Trịnh Tú Lan bước lên trước hỏi.
Nhưng… Lâm Dương chỉ nhìn cô ấy một cái, im lặng lắc đầu, ngồi bên cạnh châm điếu thuốc.
Ở trong cảm nhận của những người ở đây, y thuật của Lâm Dương đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.