Chương :
“Được lắm, bác sĩ Lâm không hổ là bác sĩ Lâm, quả nhiên là không tầm thường, tôi đã lĩnh giáo được rồi!”
Quách Khải Uy hít sâu một hơi, đứng thẳng người trầm giọng nói: “Một khi đã như vậy, vậy tôi không quấy rầy nữa! Cáo từ!”
Sau khi nói xong; ông ta muốn dẫn người rời đi.
“Đợi đãi”
Bỗng nhiên Lâm Dương kêu lên một tiếng.
Quách Khải Uy lập tức dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái, trầm giọng nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Lâm còn có gì muốn chỉ giáo?”
“Quách Khải Uy! Nhà họ Quách các ông tới học viện Phái Nam Y bọn tôi đòi người, muốn nói đến thì đến nói đi thì đi sao? Ông coi học viện Phái Nam Y chúng tôi là nơi nào rồi hả?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Bác sĩ Lâm! Tôi dùng vật đổi người, là cậu không chịu, chúng ta đây là mua bán, mua bán không thành nhưng nhân nghĩa còn đó, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh nhau?”
Quách Khải Uy trầm giọng hỏi.
“Vậy vừa rồi người của ông ra tay, vì sao ông không ngăn lại?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
Quách Khải Uy nghe thấy thế, gương mặt lập tức lúng túng rồi…
“Cậu muốn như thế nào?”
“Tôi muốn lập uy!”
Lâm Dương đứng dậy, lạnh nhạt nói.
“Lập uy sao?”
Đám người ở trong phòng giật nảy mình.
Quách Khải Uy cũng lập tức hiểu rõ ý của Lâm Dương.
Tin tức Tô Vũ Nhi là người của thôn Dược Vương đã lan truyền nhanh chóng, các thế lực ở khắp nơi đều đã nhìn chằm chằm cô ta, người nào cũng muốn bắt được cô ta bám lấy cây đại thụ thôn Dược Vương này.
Quách Khải Uy cũng không phải là người đầu tiên đòi người.
Cho nên Lâm Dương nhất định phải lập uy.
Nhất định phải cảnh cáo những người khác đánh chủ ý đối với Tô Vũ Nhi, khiến bọn họ đánh mất ý niệm này.
Đây là muốn công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ, giết gà dọa khỉ mà!
Quách Khải Uy cau mày, âm thầm liếc mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lâm! Cấp dưới không hiểu chuyện, đều tại tôi cả, là tôi không đúng lúc ngăn bọn họ lại, đây là lỗi của tôi, nhưng nếu cậu muốn lấy chuyện này làm cớ gây khó dễ, có phải là hơi quá hay không? Chúng tôi là người của Quách Thành, không phải muốn bắt nạt thì bắt nạt”
“Nếu tôi cứ muốn bắt nạt thì sao?” Lâm Dương hỏi lại.
“Cậu muốn như thế nào? Muốn giết sạch chúng tôi sao?” Quách Khải Uy hơi giận dữ.
“Giết sạch thì không cần, mỗi người phế ø RE” một bàn tay đi!”
“Cậu nói cái gì?”
“Cậu… Quá đáng giận rồi!”
“Thực sự coi chúng tôi là quả hồng mềm sao?”
Người nhà họ Quách giận tím mặt, vẻ mặt cả đám vô cùng xúc động, nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Dương ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức nói: “Kiếm Ám Tâm, ra tay đi.”
“Vâng, giáo chủ!”
Bên cạnh Lâm Dương vang lên một giọng nói khàn khàn, sau đó một bóng dáng màu đen xông ra, giống như quỷ mị bay về phía người nhà họ Quách.
“Giết cho tôi!”
Quách Khải Uy nóng nảy, lúc này gầm thét.
Mọi người cùng lao về phía trước.
Nhưng bóng dáng quỷ mị kia quá khủng bố, bọn họ căn bản không thấy được chút nào.
Bóng dáng quỷ mị giống như một con cá xuyên qua xung quanh người nhà họ Quách, mỗi một lần xuyên qua, sẽ đi kèm tiếng gấy xương thanh thúy.
Răng rắc!
Răng rắc!