Chương :
Đây chính là giáo phái lớn tiếng tăm lừng lẫy ở trong nước đấy!
Nhà họ Quách bọn họ ở Quách Thành so với Đông Hoàng Giáo, quả thực là như trăng sáng và đom đóm!
“Nhẫn thần Đông Hoàng là nhẫn chỉ có giáo chủ của Đông Hoàng Giáo mới có thể đeo!”
“Anh cả, ý của anh là nói… Bác… Bác sĩ Lâm là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo sao?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện này… Sao có thể có chuyện này được?” Da đầu của Quách Khải Uy run lên, sọ não phát đau, vội vàng hỏi: “Có khả năng là giả không?”
“Vậy hộ vệ ở bên cạnh cậu ta giải thích thế nào? Anh nghĩ những hộ vệ này hẳn là cao thủ đến từ Đông Hoàng Giáo!”
“Anh cả, bây giờ nên làm gì bây giờ?
Chúng ta đắc tội bác sĩ Lâm, nếu ngày nào đó cậu ta mất hứng, tìm chúng ta tính sổ, Quách Thành chúng ta có đấu lại nổi không đây.” Quách Khải Uy mặt chau mày ủ nói.
“Cậu yên tâm đi, nếu bác sĩ Lâm thật sự đối phó nhà họ Quách chúng ta, mấy cậu đã không có khả năng còn sống trở về.” Ông chủ Quách hừ lạnh nói.
“Anh cả, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chuyện Tô Vũ Nhi không thể thực hiện được rồi! Anh không có khả năng đấu lại được Đông Hoàng Giáo… Nếu không thể thực hiện được, chỉ có thể từ bỏ.”
“Haizz…” Quách Khải Uy thở dài.
“Đừng ủ rũ nữa, tuy chúng ta không thể thông qua Tô Vũ Nhi bám lấy thôn Dược Vương, nhưng mà chúng ta không phải không có đường đi.”
“Anh cả, ý của anh là…”
“Không phải còn có Đông Hoàng Giáo sao?”
Ông chủ Quách nhỏ giọng nói. Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!
Bồỗng nhiên toàn thân Quách Khải Uy run rẩy, đồng tử trợn to. Một lát sau, ông ta gật đầu nói: “Anh cả, em biết nên làm thế nào rồi.”
Trước một khách sạn xa hoa, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi lo lắng nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Thiếu nữ mặc cũng rất chật vật, trên lễ phục có không ít chỗ rách, một ít da thịt bại lộ ở trong không khí, mái tóc lộn xộn giống như lâu rồi không gội, trên mặt cũng có không ít dơ bẩn.
Cho dù như vậy, vẫn không thể che giấu được ngũ quan tinh xảo của cô ta.
Người đi đường đi ngang qua liên tục liếc mắt, chỉ trỏ.
“Cô chủ, quản gia bảo tôi đến nhà họ Bùi †ìm kiếm trợ giúp, vì sao cô lại tới đây?”
Người đàn ông gấp gáp nói.
Hóa ra thiếu nữ này là Dương Vân Thu trốn khỏi nhà họ Dương…
“Đến nhà họ Bùi còn có tác dụng sao?
Tên phế vật Bùi Quốc Thiên kia vốn không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm! Không thấy anh ta cũng chạy mất dép à? Chúng ta tìm anh ta chỉ giẫãm lên vết xe đổ! Cho nên chúng †a chỉ có thể tìm người càng mạnh hơn đến giúp đỡ”
“Người càng mạnh hơn sao?” Người bên cạnh sửng sốt.
“Đừng nói linh tỉnh nữa, đi theo tôi là được Dương Vân Thu hít một hơi thật sâu, bước vào trong khách sạn.
Quản lý khách sạn thấy Dương Vân Thu ăn mặc quần áo tả tơi, vốn muốn cản lại, nhưng nhìn thấy gương mặt cô ta tỉnh xảo, liền dừng bước lại.
Chỉ thấy Dương Vân Thu chạy vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại quần áo, lúc này mới đi thang máy tới tầng cao nhất.
Nhà hàng lộ thiên ở tầng cao nhất, tràn ngập âm thanh oanh oanh yến yến.
Chỉ thấy một người đàn ông cởi trần làn da ngăm đen đang bịt mắt vươn tay quơ về phía đám phụ nữ mặc bikini dáng người nóng bỏng.
Người đàn ông cười ha ha, giống như chơi đùa vô cùng vui vẻ, trong ngoài cả nhà hàng tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Dương Vân Thu sửng sốt, vội vàng muốn đi vào, nhưng bị bồi bàn ở cửa cản lại.
“Cô gái này, nhà hàng ở tầng này đã được anh kia bao hết rồi, cô không thể đi vào.” Người bồi bàn này nói.
“Tôi… Tôi là bạn của người kia.” Dương Vân Thu vội hỏi.