Chương :
“Không sao, đi đi.”
“Chuyện này… Được rồi…” Hà Vĩ Hùng bất đắc dĩ thở dài.
“Sao thế? Bác sĩ Lâm còn định trì hoãn thời gian à?” Bạch Thiếu Quân có chút không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không thân thiện.
“Đợi tôi xử lý xong đám người kia, tất nhiên sẽ đi tìm anh, anh đợi một lát.” Lâm Dương nói.
“Chỉ mong bác sĩ Lâm đừng để tôi đợi quá lâu, con người tôi không có nhiều kiên nhãn đâu.”
Bạch Thiếu Quân lạnh nhạt hừ một tiếng, phủi tay rời đi.
Đợi Bạch Thiếu Quân rời khỏi phòng, Lâm Dương mới rời mắt nhìn đám người của Bằng Tông trước mặt mình.
Lúc này trái tim của mấy người đã lạnh lẽo, gương mặt trắng xanh, hai chân run rẩy điên cuồng như bị sốt rét, gần như sắp không đứng nổi rồi.
Sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập quanh người bọn họ.
“Chúng ta nên chấm dứt sổ sách rồi.”
Lâm Dương nói.
Phốc! Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Mấy người lập tức quỳ trên đất, giống như phát điên dập đầu với Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm! Cầu xin cậu tha cho chúng †ôi một mạng đi!”
“Chúng tôi thật sự không cố ý ra tay đâu.”
“Đầu tại phó chưởng môn Đường Xuân Vĩnh bảo chúng tôi ra tay! Chúng tôi chỉ là đệ tử, không dám không nghe lời ông ta nói!”
“Cầu xin bác sĩ Lâm tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Mọi người khóc lóc kêu lên, mặt đất đều bị bọn họ đụng tới mức rung động, trán mỗi người đều đã rách da.
“Được rồi, đứng dậy cả đi.”
Lâm Dương ngồi trên ghế, châm điếu thuốc nói.
Mấy người dừng lại, thật cẩn thận nhìn Lâm Dương.
Chỉ thấy Lâm Dương lấy một bình thuốc nhỏ trong túi ra, đặt lên trên bàn bên cạnh.
“Hai con đường, các anh tự lựa chọn đi.”
“Con… Con đường gì? Bác sĩ Lâm…” Một người cẩn thận hỏi.
“Mấy người bị Đường Xuân Vĩnh để lại, thì có ý nghĩa Đường Xuân Vĩnh đã bán đứng mấy người, ở trong mắt Đường Xuân Vĩnh tính mạng của mấy người không đáng một đồng, tôi nghĩ, các người rất hận Đường Xuân Vĩnh mới đúng.”
“Hận, đương nhiên là hận rồi!”
“Chúng tôi có ba có mẹ phải nuôi dưỡng, dựa vào cái gì Đường Xuân Vĩnh muốn để chúng tôi gánh chịu tất cả? Ông ta căn bản không coi chúng tôi là người!”
“Ông ta thân là phó chưởng môn, đóng vai trò người dẫn đầu, xảy ra chuyện ông ta vì tự bảo vệ mình, trái lại đẩy chúng tôi ra, vô tình vô nghĩa như thế, sao chúng tôi có thể không hận được?”
Mấy đệ tử của Bằng Tông nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ bừng.
Lâm Dương khẽ gật đầu nói tiếp: “Chuyện ngày hôm nay, Đường Xuân Vĩnh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, liên minh Cô Sơn nhất định sẽ tìm tôi tính sổ, thay vì ngồi chết, không bằng ra tay trước thì chiếm được lợi thế! Nếu mấy anh nguyện ý phối hợp với tôi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của các anh, đồng thời cho các anh thứ mà các m / anh muốn”
Bỗng nhiên toàn thân của mọi người cứng đờ.
“Bác sĩ Lâm, cậu là muốn… Muốn chúng tôi phối hợp với cậu thế nào?” Người lúc trước mở miệng nói đầu tiên nhỏ giọng hỏi.
“Nói cho tôi biết toàn bộ về Bằng Tông, sau đó tôi sẽ tha cho các anh trở về, ít ngày nữa, tôi sẽ tự mình dẫn dắt cao thủ của Đông Hoàng Giáo, đi đến Bằng Tông!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mấy người nghe thấy thế, da đầu run lên.
Lâm Dương đây là muốn làm gì?
Không lẽ muốn huyết tẩy Bằng Tông trước?