Chương :
Mọi người lập tức trở nên yên tĩnh.
“Nếu Tô Dư đã nói, không mời được Lâm Dương thì bữa tiệc ăn mừng này sẽ bị hủy bỏ, như vậy chúng ta hãy tôn trọng ý tứ của Tô Dư, đi mời cậu ta là được.” Bà cụ nhà họ Lưu từ tốn nói.
“Mẹ àI”
Lưu Quốc Bảo và Lưu Thu Yến vội vàng nhìn về phía bà cụ nhà họ Lưu, cả hai bọn họ đều nóng nảy, thế nhưng bà cụ nhà họ Lưu lại âm thầm trừng mắt nhìn hai người, không nói gì.
“Bà ngoại, cháu cảm ơn bà” Tô Dư mừng như điên.
“Mấy đứa đi nhanh lên, đi tìm Lâm Dương, dẫn cậu ta đến đây, bà già này lớn tuổi không đi được, không có vấn đề gì chứ nhóc Cẩm?
Cũng không đến mức cháu để cho một bà già đi mời một vấn bối chứ?” Bà cụ nhà họ Lưu lên tiếng.
Tô Dư không dám nói gì.
Lưu Thu Yến nóng nảy đến mức muốn giậm chân, vội vàng xích lại gần bà cụ nhà họ Lưu, bà ta khóc không ra nước mắt.
“Mẹ à, có chuyện gì xảy ra với mẹ thế?
Mẹ… Mẹ làm như thế, chẳng phải là muốn để mm / cho con gái mẹ mất hết mặt mũi à… Nếu như để cho người ta biết, chẳng phải sẽ cười rụng răng ư?”
“Nếu như bữa tiệc ăn mừng này bị hủy, đó mới là việc khiến cho người ta cười rụng răng đấy, mặt mũi của một mình con quan trọng, hay là mặt mũi của toàn bộ nhà họ Lưu chúng ta quan trọng hơn?” Bà cụ nhà họ Lưu hừ lạnh một tiếng, đáp.
“Nhưng mà mẹ…”
“Được rồi, được rồi, bớt dùng mấy chiêu này lại, mẹ cũng đâu bắt mấy đứa thật sự đi mời Lâm Dương kia, mấy đứa không biết làm bộ một xíu à?” Bà cụ nhà họ Lưu cười khẩy, nói.
“Làm bộ ư?” Lưu Thu Yến khẽ giật mình, bà ta đột nhiên ý thức được chuyện gì, vội vàng cười nói.
“Mẹ à, ý của mẹ là…” Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
“Mấy đứa đi đi, nếu như không mời được, việc này đâu thể trách được chúng ta, con nhóc Tô Dư kia cũng không thể nói gì được nữa” Bà cụ nhà họ Lưu thản nhiên nói.
“Cao minh, mẹ à, chiêu này của mẹ đúng là cao minh!” Lưu Thu Yến âm thầm giơ ngón tay cái lên, mừng rỡ khen ngợi.
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, nhanh nhanh đi thôi, đến lúc đó không mời được về, Tô Dư cũng không thể trách chúng ta, đạo diễn Tống Kính kia cũng không thể oán hận chúng ta được, đến lúc đó để xem bọn họ còn có thể nói gì.”
“Vâng, mẹ à, con và anh cả sẽ qua đó.”
Lưu Thu Yến cười nói, lập tức nháy mắt ra hiệu với Lưu Quốc Bảo, gọi người nhà họ Lưu ra khỏi khách sạn.
mm / Tô Dư nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô †a không khỏi giật mình, cô ta có một loại dự cảm xấu.
“Thanh Vân, cô đi theo đám người bọn họ, nhìn xem tình hình như thế nào.” Tô Dư dặn dò.
“Chuyện này… Được rồi, cô Cẩm”
Quán cà phê của con đường đối diện, Lâm Dương ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhàn nhã uống cà phê.
Bởi vì bữa tiệc ăn mừng được tổ chức ở khách sạn Minh Châu, cho nên hôm nay việc kinh doanh buôn bán của quán cà phê này cũng rất tốt, nhưng phần lớn là đám phóng viên nằm vùng muốn chụp mấy bức ảnh để về lập công, giật tít thu hút người đọc.
“Anh Lâm?”
Lúc này một giọng nói ngạc nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Lâm Dương cũng có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại mới phát hiện đó là Trịnh Tú Lan.
Vào lúc này đây, vẻ mặt của Trịnh Tú Lan có phần tiều tụy, hốc mắt ửng đỏ, vốn dĩ hai con người ảm đạm không có ánh sáng, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dương vẫn không khỏi lộ ra chút ánh sáng.
“Tú Lan, hình như đã lâu cô không có giấc ngủ ngon.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Trịnh Tú Lan cười cay đắng.
Cô ấy biết thân phận của Lâm Dương, cũng hiểu ở trước mặt người này, tình trạng sức khỏe của mình giống như một tờ giấy trắng.