Chương :
“Lâm Dương à, sao anh lại ở đây thế… Ồ đúng rồi, là tiệc ăn mừng của đoàn làm phim Chiến Hổ ư? Tôi nhớ được kịch bản này là do anh đầu tư?” Trịnh Tú Lan tìm được đề tài, mỉm cười nói.
“Đúng thế, chẳng qua tiệc ăn mừng này, †ôi không tham dự.”
“Vì sao chứ? Tổ chức tiệc ăn mừng, chẳng lẽ ông chủ còn không đến à? Hay là anh không muốn đi?”
“Việc này nói ra thì rất dài dòng… Đúng rồi sao cô lại ở đây?”
“À… Cửa hàng này là do tôi mở, hôm nay tương đối đông khách, tôi thấy không có việc gì làm, cho nên đến giúp đỡ.” Trịnh Tú Lan cười đáp.
“Thì ra là thế…” Lâm Dương gật đầu.
Loảng xoảng!
Lúc này cửa lớn bị người ta dùng sức đẩy ra.
“Hoan nghênh quý khách đã ghé quán.”
Nữ nhân viên phục vụ vội vàng ra đón, nhưng nhìn thấy người đẩy cửa đi vào, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Đó chính là Lưu Quốc Bảo.
Ông ta liếc mắt nhìn thoáng qua quán cà phê, ánh mắt khóa chặt trên người Lâm Dương. Sau đó ông ta dẫn theo một nhóm người nhà họ Lưu đi đến, hùng hùng hổ hổ đi đến bên này.
“Xem ra phiền phức đến rồi Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Lông mày của Trịnh Tú Lan hơi cau lại, đứng thẳng người.
“Mấy vị khách này, mấy người muốn gọi món gì?” Trịnh Tú Lan hỏi.
“Gô là ai?”
“Tôi là bà chủ của quán cà phê này.”
Trịnh Tú Lan bình tĩnh trả lời.
Lưu Quốc Bảo nghe thấy thế, vẻ mặt của ông ta hòa hoãn hơn không ít.
Ông ta liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Dương rồi nói.
“Chúng tôi không đến uống cà phê, chúng tôi đến đây là để tìm người này”
“Có chuyện gì không?”
“Lâm Dương, cậu may mắn đấy, chúng tôi quyết định dẫn cậu đến khách sạn Minh Châu để tham dự tiệc mừng, đi thôi, chúng ta cùng nhau vào đó.” Lưu Quốc Bảo nói, sau đó vẫy tay gọi Lâm Dương rời đi.
Thế nhưng Lâm Dương vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ưu nhã uống cà phê.
“Này! Lâm Dương, cậu điếc đấy à? Lời của chúng tôi nói, cậu không nghe thấy gì à?”
Người nhà họ Lưu đứng ở bên quát tháo ầm ï.
“Nghe thấy được.”
“Vậy cậu còn không nhanh chân đi theo chúng tôi?”
“Không vội, tôi chính là muốn hỏi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Đây là các người đang cầu xin tôi à?”
Lâm Dương không nhanh không chậm, rất từ tốn nói.
Câu nói này của Lâm Dương vừa vang lên, tất cả người nhà họ Lưu đều bùng nổ.
“Cầu xin cậu ư? Con mẹ nó, cậu nghĩ hay quá nhỉ!”
“Cậu là cái thá gì chứ? Muốn chúng tôi cầu xin cậu ư?”
“Nhanh tìm một chiếc gương soi xem chính mình là ai đã nhé, một kẻ phế vật ăn bám, trên người cậu có điểm giá trị nào khiến cho chúng tôi phải cầu xin cậu chứ?”
Mọi người chỉ vào Lâm Dương, trực tiếp mắng to.
Trịnh Tú Lan tức giận không thôi, lớn tiếng quát.
“lm miệng, ai cho phép các người đứng đây nhục nhã khách của quán tôi, bảo vệ, bảo vệ đâu!”
“Sếp Hai người bảo vệ đứng ở cửa vội vã chạy đến.