Chương :
Vì sao lại nghiêm túc như thế? Đúng lúc này, bọn họ lại nghe thấy Tống Kính lớn tiếng nói.
“Các vị khách quý, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
“Bởi vì một nguyên nhân mà bữa tiệc ăn mừng cho Chiến Hổ sẽ tạm thời bị hủy bỏ, chúng tôi hết sức xin lỗi”
“Mặt khác cũng bởi vì một vài nguyên nhân, đoàn làm phim sẽ chấm dứt tất cả hợp đồng với cô Tô Dư, kết thúc quan hệ hợp tác, vốn dĩ một vài bộ phim truyền hình đã quyết định xong cũng sẽ không còn do cô Tô Dư đảm nhiệm vai nữ chính nữa, cụ thể m / như thế nào, chỉ tiết ra sao, tôi sẽ thông báo trên cuộc họp báo với truyền thông.”
Sau khi nói xong, đạo diễn Tống Kính lại quay về hội trường.
Toàn trường sôi trào, nhà họ Lưu cũng choáng váng.
†oàn bộ người nhà họ Lưu đang ngồi trên bữa tiệc đều nhao nhao ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm, người giống như hóa đá.
Trong đầu bọn họ đều ong ong, trống rỗng, không nghĩ được gì.
Tất cả bọn họ đều cho rằng là do mình nghe lầm.
Bầu không khí trên hội trường sôi trào, nhưng dường như người nhà họ Lưu đều không nghe được gì cả Chỉ thấy bà cụ Lưu run rẩy đứng lên, ánh mắt của bà ta nhìn về phía sân khấu chính, lại nhìn qua Tô Dư, nói.
“Nhóc Cẩm, vừa rồi đạo diễn Tống Kính mới nói gì đó? Là hủy bỏ tất cả quan hệ hợp tác với cháu sao?”
“Vâng bà ngoại.”
Tô Dư thở dài, bất đắc dĩ gật đầu trả lời.
“Tại sao lại có thể như vậy được chứ, hủy bỏ tiệc ăn mừng thì thôi, sao còn muốn hủy bỏ tất cả hợp tác với cháu?”
“Đạo diễn Tống Kính này cũng quá khinh người.”
Lưu Quốc Bảo và Lưu Thu Yến đột nhiên đứng dậy, tức đến mức không kìm chế được, lớn tiếng mắng chửi.
“Tô Dư, rốt cuộc chuyện này là sao thế, sao đạo diễn Tống Kính lại đối xử với cháu như vậy chứ?” Bà cụ nhà họ Lưu tức giận đến đỉnh điểm, võ bàn chất vấn.
Về phần Lưu Lăng Nhiên, bà ta đã sớm òa khóc nức nở.
“Bà ngoại, cháu đã nói rồi, anh rể Lâm mới chính là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, nếu như anh ta không đến, chắc chắn tiệc ăn mừng này sẽ không được diễn ra nữa, lúc trước các người không tin, hiện tại các người đã tin chưa?” Tô Dư âm thầm lau nước mắt, nước mắt của cô ta giống như trân châu rơi xuống lễ phục.
Đám người nhà họ Lưu đưa mắt nhìn nhau, cả đám đều không nói gì.
“Mẹ, mẹ phải nghĩ cách nào đi chứ, sự nghiệp của Tô Dư vừa mới khởi sắc, không thể cứ thế bị hủy như vậy, mẹ!”
Lưu Lăng Nhiên nhào đến trước mặt bà cụ Lưu òa khóc.
Gương mặt già nua của bà cụ Lưu vô cùng khó coi, có chút tay chân luống cuống.
“Lăng Nhiên, loại tình huống này, con bảo mẹ phải làm như thế nào đây?”
“Mẹ à, trước đó mẹ không nghe thấy Tô Dư nói gì à? Chỉ cần có thể mời Lâm Dương đến đây thì bữa tiệc ăn mừng có thể diễn ra, tiền đồ của Tô Dư cũng được bảo đảm.”
“Con có ý gì?” Bà cụ nhà họ Lưu nhìn thoáng qua Lưu Lăng Nhiên rồi hỏi.
Tiếng khóc nức nở của Lưu Lăng Nhiên nhỏ đi mấy phần, bà ta do dự một lúc, nhưng sau cùng vẫn thận trọng nói.
“Mẹ, hay là mẹ đến đó mời Lâm Dương quay lại đây đi!”
“Cái gì?”
“Em hai, đầu óc của em bị chập mạch à, em thế mà bảo mẹ đi mời tên phế vật kia đến đây à? Nếu như việc này bị truyền đi, em nói sau này nhà họ Lưu chúng ta còn mặt mũi nào để gặp người đây?”
“Đúng đó, Lăng Nhiên, chị điên rồi à?”
“Thế mà chỉ có thể mở miệng nói ra những lời này được ư? Chẳng lẽ chị không biết Lâm Dương là ai à?”
Đám người nhà họ Lưu nhao nhao chỉ trích Lưu Lăng Nhiên, từng người đều mang theo lòng căm phãn.
Lưu Lăng Nhiên nghe thấy thế, trong lòng bà ta cảm thấy bực bội, giận dữ nói.
“Lâm Dương là ai ư? Tôi nói cho mấy người biết nhé, Lâm Dương chính là người có thể khiến cho bữa tiệc ăn mừng của Tô Dư không thể tiếp tục diễn ra được nữa, là người khiến cho đạo diễn Tống Kính trực tiếp cắt đứt tất cả hợp đồng với Tô Dư, như thế vẫn chưa đủ à?”