Chương :
“Nói như vậy, tôi không cần quỳ nữa à?”
Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Không cần, bà già này không nhận nổi.”
Bà cụ khàn giọng nói.
“Không nhận nổi sao?” Lâm Dương nhìn bà ta, lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác, nhà họ Lưu bà có thể nhận nổi sao?”
Toàn thân bà cụ run lên, lông mày nhíu chặt lại: “Thế nào? Cậu còn muốn lấy nhà họ Lưu tôi ra để trút giận sao? Dù thế nào chúng tôi cũng là thân thích của cậu đấy! Cậu Lâm, cậu còn muốn xả giận lên thân thích sao?”
Lâm Dương không trả lời câu hỏi của bà cụ, mà liếc nhìn Lưu Quốc Bảo ở trong đám người, vẫy tay.
Huỳnh Lam hiểu ý, lập tức chỉ Lưu Quốc Bảo.
Hai vệ sĩ vạm vỡ sau lưng ông lập tức xông lên, xông về phía Lưu Quốc Bảo.
“Các người làm gì thế? Cút ngay cho tôi!”
Lưu Quốc Bảo vừa sợ vừa giận, gầm thét một tiếng muốn phản kích.
Nhưng tuy ông ta khổ người to, có sức lực, nhưng so với vệ sĩ chuyên nghiệp, kém không chỉ một chút, trực tiếp bị đối phương ấn chặt.
“Mấy người muốn làm gì?”
“Mau buông anh ấy ra”
ụ “Đều thả ra ngay cho tôi Người nhà họ Lưu nhao nhao tiến lên muốn kéo hai vệ sĩ kia ra.
Nhưng nếu so nhiều người, Huỳnh Lam không kém nhà họ Lưu.
Bên ngoài có bảy vệ sĩ chạy vào, ngăn cách nhà họ Lưu.
Người nhà họ Lưu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Quốc Bảo bị hai vệ sĩ bắt lấy dẫn tới trước mặt Lâm Dương.
“Cậu Lâm! Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn giết Quốc Bảo?” Bà cụ thấy thế vội vàng hét lên.
“Giết người thì không, phế đi ông ta, không sao đúng không?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Toàn thân của người nhà họ Lưu run rẩy.
“Phế hai tay của ông ta cho tôi.” Huỳnh Lam quát.
“Rõ Đám bảo vệ không khách sáo, trực tiếp đặt hai tay của Lưu Quốc Bảo lên trên bàn, một người khác không biết rút được chân ghế từ đâu ra, muốn đánh về phía cánh tay của Lưu Quốc Bảo.
“Dừng tay!”
Người nhà họ Lưu vội vàng la lên.
Lưu Lăng Nhiên vội vàng tiến lên một bước, thê lương kêu to: “Lâm Dương! Cậu không thể động vào anh ấy!”
“Bác gái, sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Cậu còn biết tôi là bác gái cả của cậu sao? Người này là anh trai của tôi! Cậu dám động vào anh ấy, không phải là đại nghịch bất đạo sao? Cậu nhanh bảo bọn họ thả anh ấy ra! Nhanh lên!” Lưu Lăng Nhiên tức giận nói.
“Thả ra sao?” Lâm Dương nhìn Lưu Lăng Nhiên, bình tĩnh nói: “Vậy sao lúc trước người nhà họ Lưu bác bức tôi quỳ xuống, còn gọi Trần lão đại này đến phế tôi, không thấy bác đứng ra cầu xin thay tôi?”
“Chuyện này…” Toàn thân Lưu Lăng Nhiên cứng đờ, không biết nên phản bác thế nào.
“Ra tay!”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
_ “Không Lưu Lăng Nhiên hét lên, tầm mắt nhìn về phía Tô Dư, vội vàng la lên: “Tô Dư! Con nhanh khuyên nhủ anh rể của mình đi!”
Lúc này Tô Dư sốt ruột hơn bất cứ người nào.
Một bên là anh rể mình, một bên là bác mình, cô ấy niên lựa chọn thể nào đây? Mà lúc này căn bản không có thời gian lựa chọn.