Chương :
“Cái gì?”
Toàn bộ người nhà họ Lưu ngẩn ra, cả đám đều đã choáng váng.
“Dạ, thưa anh!”
Đám vệ sĩ kêu to, ấn Lưu Quốc Bảo lên trên bàn lần nữa.
Lưu Quốc Bảo cũng sửng sốt.
Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, gậy của vệ sĩ đã vung mạnh xuống.
Răng rắc!
Tiếng xương bị gấy vang lên.
“ÁI”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả quán cà phê.
Chỉ thấy tay của Lưu Quốc Bảo xuất hiện hình dạng gấp khúc bất quy tắc, rõ ràng là đã gãy, đau đớn kịch liệt khiến gương mặt ông †a tái nhợt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thiếu chút nữa choáng váng ngất lịm đi.
“Bác cải”
“Anh!”
“Quốc Bảo!”
Người nhà họ Lưu thê lương la lên, cùng xông tới đẩy vệ sĩ ra, nâng Lưu Quốc Bảo đang điên cuồng lăn lộn trên đất dậy.
Người nào cũng không ngờ tới, vậy mà Lâm Dương… Thật sự đánh gãy tay Lưu Quốc Bảo…
“Lâm Dương!”
Bà cụ gần như là tức tới mức sôi trào, dậm chân chỉ vào Lâm Dương kêu to: “Cậu…
Vì sao? Tô Dư đều đã cầu xin cậu rồi! Vì sao cậu còn phế bỏ Quốc Bảo?”
“Đúng là Tô Dư cầu xin tôi thay Lưu Quốc Bảo, tôi đều đã nhìn ở trong mắt, nhưng mà… Tôi có nói tôi sẽ vì Tô Dư mà tha cho Lưu Quốc Bảo sao?” Lâm Dương hỏi.
Bà cụ nhà họ Lưu ngớ ra.
Người nhà họ Lưu đều trợn tròn mắt.
“Lâm Dương, cậu…” Lưu Lăng Nhiên há miệng thở dốc.
“Muốn dựa vào Tô Dư để tôi tha cho, chiêu này đúng là có tác dụng, chỉ tiếc có đôi khi con người tôi không thích làm việc dựa theo cảm tính! Lúc nên lý trí vẫn nên lý trí thì hơn!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, lại vẫy tay.
Vệ sĩ lập tức tiến lên kéo Lưu Thu Yến †rong đám người ra.
“Các người làm gì thế? Giết người! Giết người rồi!”
Lưu Thu Yến lập tức thét chói tai ra tiếng.
Lâm Dương nhướng mày.
Huỳnh Lam tiến lên vài bước, nắm lấy tóc Lưu Thu Yến tát mạnh hai cái.
Bốp bốp!
Lưu Thu Yến bị tát nổ đom đóm mắt tại chỗ, đầu óc choáng váng.
“Giết người sao? Bà có tin tôi giết bà ngay tại đây không?” Huỳnh Lam lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng nói.
Toàn thân Lưu Thu Yến điên cuồng run rẩy, sợ tới mức hai chân như nhữn ra, thiếu chút nữa không đứng nổi.
Nếu là người khác nói những lời này, người nào cũng không tin, nếu là do Huỳnh Lam nói, không ai dám hoài nghi.
Dù sao trên tay vị này dính không ít máu tươi.
Người nhà họ Lưu nơm nớp lo sợ.
Gương mặt Tô Dư trắng xanh, nhưng đầu hơi cúi thấp xuống, không nói một lời.
“Lâm Dương! Cậu muốn bức cả nhà bác gái cả chết cậu mới cam tâm sao?”
Lưu Lăng Nhiên xông tới trước mặt Lâm Dương, cảm xúc vô cùng kích động.
“Tôi ép các người cái gì?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.