Chương :
Trịnh Tú Lan đuổi kịp theo anh.
Tống Kính cũng bắt đầu đi sắp xếp lễ chúc mừng.
Lễ chúc mừng khôi phục, lại khiến bên ngoài rộ lên.
Người nào cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Tống Kính giải thích là sắp tới ngày cá tháng tư, chỉ đùa với mọi người chút thôi.
Nhưng mà cách ngày cá tháng tư còn hơn bốn tháng nữa.
Lúc này đùa ngày cá tháng tư làm gì?
Ai cũng không thể hỏi được nguyên nhân †ừ miệng Tống Kính.
m m Lâm Dương không tham gia lễ chúc mừng.
Anh cảm thấy không cần thiết nữa rồi.
Đợi trở lại công ty Dương Hoa xong, Tô Dư gọi điện thoại tới.
“Anh rể, rất xin lỗi.” Trong giọng nói của Tô Dư tràn ngập áy náy.
“Không cần xin lỗi, đây không phải là lỗi của em!” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Lát nữa anh sẽ bảo người của học viện Phái Nam Y.
đưa thuốc cho bác cả em, vết thương của ông ta an tâm tĩnh dưỡng nửa năm sẽ không sao.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…
Tô Dư nỉ non, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
Lâm Dương thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Nhưng mà mới tắt điện thoại không lâu, lại có một cuộc gọi đến.
Vừa cầm lên nhìn, là Hà Vĩ Hùng gọi điện thoại tới.
“Thầy! Thầy đang ở đâu thế? Nhanh về học viện Phái Nam Y đi!” Giọng nói của Hà Vĩ Hùng có vẻ hơi gấp gáp.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Biểu cảm của Lâm Dương nghiêm túc hơn, lập tức hỏi.
“Người của thôn Dược Vương tới rồi.” Hà Vĩ Hùng khàn giọng nói.
Những lời này vừa vang lên, bỗng nhiên toàn thân Lâm Dương cứng đờ.
“Tôi lập tức về ngay!”
Cúp điện thoại, Lâm Dương vô cùng lo lắng quay về học viện.
RE» m Vừa vào học viện, thì có thể thấy được một đám người đứng trên đại lộ trung tâm trường.
Những người này ăn mặc theo phong cách cổ.
Không có gì ngoài tay áo dài phấp phới, mái tóc dài tung bay, càng nhìn có vẻ giống thần tiên, giống như cao nhân thế ngoại.
Hà Vĩ Hùng, Hồ Quý Bạch đứng trước mặt đám người này nói gì đó, Lâm Dương đổi gương mặt thành bộ dạng bác sĩ Lâm, bước nhanh tới.
“Thầy!”
“Viện trưởng!”
Mọi người mừng rỡ, vội vàng gọi anh.
Lâm Dương khẽ gật đầu, tâm mắt nhìn về phía tầng hai một tòa nhà.
Thì thấy Tô Vũ Nhi lặng lẽ đứng ở cạnh cửa sổ, lén nhìn đám người này.
Phát hiện ánh mắt của Lâm Dương, cô ta vội vàng rụt đầu về.
Lâm Dương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người của thôn Dược Vương.
“Chư vị tới học viện Phái Nam Y chúng tôi, không biết là muốn làm gì? Nếu là tới khám bệnh, làm phiền đi tới tòa nhà số , nếu là tới học, làm phiền đến phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu là bác sĩ Lâm đúng không?”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu lạnh nhạt mở miệng nói.
Người đàn ông này mặc áo bào màu đen, hai bên thái dương bạc trắng, nhưng tóc còn thừa thì đen bóng, đôi mắt có thần, gương mặt hồng hào, khí chất khác hẳn với người thường.
“Chúng tôi đến từ thôn Dược Vương, tôi †ên là Niệm Sinh! Tộc trưởng bảo chúng tôi tới tìm cô chủ, chúng tôi hy vọng bác sĩ Lâm có thể phối hợp với chúng tôi, bảo cô chủ ra đây, theo chúng tôi về thôn Dược Vương.”