Chương :
“Thư khiêu chiến này, tôi nhận, ba ngày sau, tôi đợi ông!” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
“Bác sĩ Lâm, cậu có biết nhận phong thư khiêu chiến này thì đại biểu cho cái gì không?” Niệm Sinh trâm giọng hỏi.
“Ông muốn dạy tôi chuyện gì sao?” Lâm Dương lạnh lùng nhìn ông ta nói.
Niệm Sinh ngập ngừng, im lặng gật đầu: “Một khi đã như vậy, ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ phái người tới, hy vọng đến lúc đó Bác sĩ Lâm còn thản nhiên như ngày hôm nay.”
Sau khi nói xong, Niệm Sinh giơ tay lên, người của thôn Dược Vương dần dần rời đi.
Mọi người nhìn theo, đợi người của thôn Dược Vương rời đi, mọi người mới vội vàng xông tới.
“Thầy, sao thầy lại nhận?”
“Đây là thôn Dược Vương… Chúng ta phải liều mạng rồi!”
“Lần này làm thế nào bây giờ?”
Mọi người vô cùng lo lắng.
Đôi mắt Tô Vũ Nhi đẫm lệ, tiến lên trước: “Bác sĩ Lâm, anh hoàn toàn không cần làm như thế đâu!”
“Bây giờ cô còn là người của học viện Phái Nam Y, nếu là người của tôi, cô có nguyện ý hay không, sẽ ảnh hưởng tới quyết định của tôi, cô không muốn đi, người nào ch / cũng không được mang cô đi!”
Lâm Dương trầm giọng nói.
Lâm Dương rời đi, bước đi hơi trâm trọng.
Tô Vũ Nhi im lặng nhìn bóng lưng Lâm Dương, nước mắt không khỏi chảy ra.
Cô ta xoay người trở về phòng, ngôi trên ghế, lấy một cái túi thơm tỉnh xảo ra, vừa xoa vừa như đang nghĩ gì Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Vũ Nhi vội vàng cất túi thơm, đi tới mở cửa.
Ngoài cửa có một ông cụ đang đứng.
“Bác Ôn?”
Tô Vũ Nhi kêu lên.
Ông cụ này là người của thôn Điền Dược mới, cũng là người từ thôn Dược Vương ra.
“Cô chủ, chuyện này cô đừng quá mức tự trách, nếu bác sĩ Lâm đồng ý ra mặt vì cô, thì cô cứ an tâm ở đây đợi, không sao đâu.”
Bác Ôn an ủi.
“Nhưng mà…
Thủ đoạn của thôn Dược Vương không phải là bác không biết! Cho đù bọn họ là bác sĩ cứu người, nhưng càng thích dùng độc! Người người đều cho rằng thôn Dược Vương hành y tế thế, nhưng không biết bọn họ hạ độc đếm hoài không hết…
Mà bác sĩ Lâm…
Hoàn toàn khác với bọn họi”
Tô Vũ Nhi thở đài, đôi mắt ửng đỏ.
“Lúc trước vì đòi lại nhân sâm, tôi đi tới học viện Phái Nam Y trồng thảo được kiểu mới cho bác sĩ Lâm, trong, thời gian này tôi đã hiểu biết một chút về bác sĩ Lâm.
Người này không chỉ vô tư cứu trợ dân chúng, còn sáng lập ra học viện Phái Nam Y giống như bệnh viện giống như trường học, truyền bá y thuật, tạo phúc cho dân chúng.
So với thôn Dược Vương có tiếng mà không có miếng, bác sĩ Lâm mới là bác sĩ chân chính, cho dù lúc trước tôi có khúc mắc với anh ấy, nhưng lúc này, tôi đã vô cùng bội phục anh ấy rồi.”
“Đúng vậy!”
Ông cụ thở đài, nghiêm túc gật đầu: “Hành động việc làm của học viện Phái Nam Y trong khoảng thời gian này, chúng ta đều thấy rõ, muốn nói hành y tế thế, thì phải là bác sĩ Lâm! Thôn Dược Vương không thể so được.”
“Nhưng mà cho dù bác sĩ Lâm có y đức, là một bác sĩ chân chính, nhưng luận về y thuật, anh ấy tuyệt đối không phải là đối thủ của thôn Dược Vương! Y thuật độc thuật của thôn Dược Vương quá lợi hại rồi! Bác Ôn, lần này bác sĩ Lâm lành ít đữ nhiêu rồi!”
Vẻ mặt Tô Vũ Nhi lo lắng nói.
Bác Ôn im lặng rồi.