Chương :
“Cậu có „/@BY„Of; Nếu cậu khônd đãi tôi cơ fhEdáiZbáo cậu èiăo chắc không chỉ tổn thất mỗi học viện phái Nam Y của cậu và Dương Hoa thôi đâu, mà ngay cả mạng của cậu nữa đấy! Cậu muốn Hoàng Sâm này, hay là muốn mạng đây?”
Cậu Kim hỏi.
Đây đã là uy hiếp một cách trắng trợn rồi.
Lâm Dương rơi vào trong im lặng.
Bầu không khí trong căn phòng lại vô cùng kỳ quái.
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Đám người Hà Vĩ Hùng, Dương Long và Dịch Quế Lâm đều không đám thở mạnh một cái nào.
Những người khác tốt xấu gì cũng sẽ hư tình giả ý với anh, nhưng cậu Kim này thì lại không để ý nhiều như vậy, mà trực tiếp trở mặt với anh.
Thế nhưng Thiên Hạt Giáo cũng có sự tự tin này.
Lúc trước, Thiên Hạt Giáo phái người tới tìm Lâm Dương và chỉ đích danh muốn Tô Vũ Nhú, nhưng anh lại không giao người, Thiên Hạt Giáo liên vung tay đả thương vài người ở học viện phái Nam Y, là Dịch Quế Lâm đã ra tay đánh bọn họ bỏ chạy.
Từ đó bọn họ xem như kết thù.
Cậu Kim này hiển nhiên sẽ không cho Lâm Dương sắc mặt tốt đẹp gì.
“Cho nên, nếu tôi không đưa cho cậu, thì cậu sẽ giúp thôn Dược Vương đối phó với tôi, câu đang có ý này đúng không?”
Lâm Dương nhìn cậu Kim và hỏi.
“Đúng.”
Cậu Kim lập tức mở miệng đáp, không hê do dự một chút nào.
“Vậy chúng ta đã là kẻ địch rồi.”
Anh đáp.
“Cậu muốn đối đầu với Thiên Hạt Giáo chúng tôi sao?”
Cậu Kim híp mắt hỏi.
Lâm Dương nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ thấy vẻ mặt của cậu Kim dữ tợn, cả người đã thầm.
vận khí kình.
Mà hai cao thủ phía sau anh ta căng đang vận khí công.
Những người có mặt ở đó đều không khỏi căng thăng.
Loại tư thế giương cung bạt kiếm này…
sợ là sắp đánh nhau mất thôi! Thế nhưng, Lâm Dương lại thở đài, đẩy Hoàng Sâm đó lên.
“Thức thời đấy!”
Cậu Kim cười lạnh, trực tiếp thu Hoàng Sâm lại, rồi cẩn thận quan sát.
Có không ít người từ các thế gia thâm lắc đầu, khóe miệng mỉm cười.
Bác sĩ Lâm vẫn sợ mà thôi! Nhưng rồi thấy anh đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong lòng hội nghị.
“Hoàng Sâm đã có rồi, tôi cũng chăng còn yêu câu gì từ bác sĩ Lâm nữa, tạm biệt!
Cậu Kim dự định rời đi.
“Không cần đi vội vã như vậy!”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Còn chuyện gì nữa sao? Cậu Kim lạnh lùng nhìn anh Tồi hỏi.
“Thực ra con người tôi, vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng! Hôm nay các vị tới đây, hình như là tới ép buộc, tôi rất không thích như vậy.
Lâm Dương vừa đi lại vừa nói.
“Cho dù cậu không thích thì đã sao? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đạo lý này, bác sĩ Lâm còn không hiểu sao?” Có người cười lạnh.
“Cho nên các người không hiểu tôi rồi!