Chương :
“Mi Tâm! Anh thế nào rồi?” Vẻ mặt của cậu Kim nặng nề, lập tức hỏi.
“Đây là những… ảnh ngự! Những người này là ảnh ngự!!” Người tên Mi Tâm đó chỉ vào những bóng người trong góc phòng họp một cách run rẩy, vội vàng hô lên.
“Ảnh ngự ư?”
Người bên cạnh cũng không khỏi run lên: “Đó không phải là những cấm vệ chỉ xuất hiện bên cạnh giáo chủ Đông Hoàng Giáo thôi sao?”
“Đông Hoàng Giáo?”
Đám người trong phòng họp đều chấn động, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Cái tên này có sức nặng không tâm thường trong lòng bọn họ!
Người tên là Mi Tâm kia đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, rồi vội vàng chỉ tay về phía Lâm Dương.
Trong phút chốc, những người khác đều như bị sét đánh.
Một giọng nói được phát ra một cách run rẩy: “Đó chính là nhẫn thần Đông Hoàng? Lẽ nào… người này chính là Đông Hoàng Thần Quân ư?”
Nhẫn thần Đông Hoàng có ý nghĩa gì thì đám người của những thế tộc tông phái này đều hiểu rõ.
Đó chính là tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo và chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới có tư cách đeo nó!
Lại thêm cả những thị vệ cận thân chỉ thuộc về Đông Hoàng Thần Quân này nữa, một thân phận khác của bác Sĩ Lâm đã được tiết lộ.
“Đông Hoàng Giáo… sao bác sĩ Lâm lại có quan hệ với Đông Hoàng Giáo chứ?”
“Hơn nữa, cậu ta còn là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo nữa chứ? Lúc trước chưa từng nghe nói đến chuyện này!”
“Là giả phải không? Chuyện này… chuyện này chắc chắn là giả rồi!”
“Không dám tin luôn, thế này cũng quá bất ngờ…”
Mọi người đều trợn tròn mắt há hốc mồm, xì xào thành tiếng.
Không ai có thể chấp nhận được chuyện kinh hoàng này.
“Các vị đừng để bị cậu ta lừa, một chiêu này đều là giả thôi! Đây đều là một vở tuồng của bác sĩ Lâm! Đừng để bị cậu ta dọa!”
Lúc này, một người đàn ông với gương mặt để râu quai nón đứng dậy, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hai tháng trước tôi đã đến Đông Hoàng Giáo, Đông Hoàng Giáo hiện giờ vẫn đang nằm trong tình trạng chia năm xẻ = bảy, hoàn toàn không có giáo chủ. Sao bây giờ lại mọc đâu ra một giáo chủ nữa? Lại vừa khéo là bác sĩ Lâm như vậy? Hừ, theo tôi thấy, cậu cho rằng chúng tôi không hiểu Đông Hoàng Giáo, cho nên cố ý dùng chiêu này để dọa chúng tôi đúng không?”
“Nói có lý!”
“Tôi cũng chưa từng nghe nói Đông Hoàng Giáo có giáo chủ mới!”
“Đây chắc chản là giả rồi.”
Một vài người rỉ tai thì thầm với nhau, đều cùng gật đầu.
Lâm Dương không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người đó.
Người đó cũng rất nóng nảy, hừ lạnh bảo: “Bác sĩ Lâm! Tôi muốn rời khỏi nơi này! Tôi nói cho cậu biết, những thứ cậu đã đồng ý với chúng tôi đều không thể thiếu! Nếu trước khi trận quyết đấu y thuật bắt đầu mà tôi vẫn chưa nhìn thấy đồ! Vậy thì đừng trách chúng tôi!”
Nói xong, ông ta vung tay một cái, dẫn người đi về phía cửa lớn.
Từ đầu đến cuối, Lâm Dương không hề ngẩng đầu nhìn ông ta lấy một lần.
Còn đám người thì lại nhìn với ánh mắt sáng rực.
Thế nhưng, người có thái độ cực kỳ kiêu ngạo đó sải bước tới gần, đang định duỗi tay nắm vào tay vịn, thì giây tiếp theo, đã có một bóng người xuất hiện trước mặt ông ta.
“Muốn chết Người nọ dường như đã sớm đoán ra được Lâm Dương sẽ ra tay, ông ta quát một tiếng, bàn tay mò về phía tay vịn cửa đột nhiên rụt về nhanh như chớp, rồi lại vung mạnh một quyền lên bóng người trước mắt.
Cùng lúc đó, mấy tên thuộc hạ phía sau cũng đồng loạt ra tay, cùng nhau tấn công vào những vị trí yếu hại trên cơ thể của bóng người kia.