Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Dương ngôi ở văn phòng đợi tâm bảy tám phút đông hồ thì Tần Bách Tùng gọi điện thoại đến.
“Nói như thế nào?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Rất nhiều người có thể động đến Thế Kỷ Hào Tình, nhưng người có thể làm Thế Kỷ Hào Tình bốc hơi khỏi Giang Thành từ hôm nay… thì rất ít.” Tần Bách Tùng chần chờ một lát rồi nói.
“Rất ít? Vậy tức là vẫn có người có thể làm được?” Lâm Dương hỏi lại.
Có, hơn nữa chỉ cần một cú điện thoại là có thể làm Tào Uy té ngã lộn nhào rút hết vốn khỏi Giang Thành, thậm chí về sau cũng sẽ không dám bước vào Giang Thành nửa bước nữa!” Tần Bách Tùng nói.
Lâm Dương ngạc nhiên không thôi, cũng rất hứng thú: “Là ai lợi hại như vậy?”
“Long Thủ…” Tần Bách Tùng thật cẩn thận phun ra này hai chữ.
A?” Lâm Dương rất giật mình.
“Hai năm trước, từng có vị nhân vật lớn đến tìm Long Thủ chưa bệnh. Long Thủ giúp kẻ ấy chẩn trị một phen, nhưng cũng chỉ là kéo dài bệnh tình này chứ không thể trị tận gốc, vị nhân vật lớn kia bất đắc dĩ rời đi. Long Thủ nói nếu sư phụ bằng lòng ra tay, chữa trị cho vị nhân vật lớn ấy thì vị nhân vật lớn ấy nhất định sẽ ra mặt giải quyết chuyện phiền phức này cho sư phụ.” Tần Bách Tùng nói.
Ô? Cho nên nói đây chỉ là một cuộc giao dịch?” Lâm Dương nhíu mày.
“Không không không, sư phụ ơi, đệ tử nghĩ chắc chắn ý của bọn họ không phải như thế này, chắc bọn họ chỉ là muốn tranh thủ một chút cơ hội.” Tần Bách Tùng vội nói.
Trước tiên cứ xem bọn họ có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này hay không đã. Nếu như sự việc giải quyết mà tôi vừa lòng, ngược lại cũng có thể ra tay, néu sự việc không được giải quyết viên mãn, thì không thẻ trách tôi được.”
“Xin sư phụ yên tâm, bây giờ đệ tử sẽ gọi điện thoại cho Long Thủ.” Tần Bách Tùng vội nói rồi gác điện thoại, kết nối với Long Thủ.
Giờ phút này Long Thủ còn đang nằm ở ký túc xá được xây dựng tạm thời của phái Huyền Y.
Nhìn điện thoại di động ở bên cạnh rung lên, hai tay của ông ta run rầy cầm lấy, run rẫy đặt ở bên tai.
“Tôi đã biết rồi.”
Một lát sau ông ta trả lời khàn khàn, sau đó lại kết nối với một dãy số.
“Long thần y! Sao ngài lại gọi điện thoại cho chúng tôi? Có phải ngài có phương thuốc mới gì đó có thể trị liệu cho vị bị bệnh kia không?” Đầu bên kia điện thoại là một tiếng nói mừng rỡ như điên.
Môi Long Thủ ngập ngừng, khàn khàn nói: “Tôi không chữa được.”
“Hả?”
Người bên kia mất mát vô cùng.
“Nhưng không phải nói không có cơ hội!” Long Thủ lại tiếp một câu.
“Thật sao?” Giọng nói của người nọ cất cao đến quãng tám.
“Nghe đây, bây giờ cách mười hai giờ đêm còn có tám tiếng. Nếu các người có thể thu phục Tào Uy và Thế Kỷ Hào Tình của ông ta ở Giang Thành trong vòng nửa giờ thì có lẽ sẽ có một người với y thuật cao minh hơn tôi ra tay chữa trị cho vị kia. Nếu các người không giải quyết được thì có khả năng là các người rất khó tìm được một bác sĩ giỏi hơn anh ta ở trong nước.” Long Thủ khàn khàn nói.
Người ở đâu bên kia điện thoại chắn động toàn thân, lập tức trầm giọng hỏi: “Người mà Long thần y chỉ là vị nào thế?”
Một lát sau mới có lời nói truyền đến.
“Xin hãy chuyển lời đến Lâm thần y thay chúng tôi, trước mười hai giờ, chúng tôi sẽ tự mình khiến Tào Uy đến trước mặt anh ấy xin lỗi.”
Dứt lời, điện thoại liền bị ngắt.
Long Thủ thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ông ta cũng không muốn nói ra chuyện bản thân bị phế với người bên kia.
Việc ấy chẳng vẻ vang gì mà rất mát mặt.
Ông ta là người rất sĩ diện.
Nhưng ông ta sợ mình không khuyên được vị nhân vật lớn kia ra tay, cho nên mới nói ra việc này.
Chính theo như lời của người nọ, Lâm Dương quá trẻ, trẻ đến mức khiến người ta không thể tin được…
Chúc mừng Long Thủ, chắc chắn Lâm Dương sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, chữa khỏi phần tịch của ông.” Lúc này, bóng dáng của một người già nua đi đến.
Đó chính là Hùng Trường Bạch.
Giờ phút này ông ta càng thêm già nua so với lúc trước, chưa nói hết máy câu đã không ngừng ho khan.
“Việc này thì có cái gì đáng để chúc mừng? Nam Phái không còn nữa, chúng ta đã mắt đi hết thảy.” Long Thủ khàn khàn nói.
“Ông tính làm sao bây giờ? Báo thù sao?” Hùng Trường Bạch hỏi lại.
“Tôi chỉ sợ là không tư cách này.” Long Thủ lắc đầu.
“Vậy về sau anh dự định thế nào?” Hùng Trường Bạch hỏi.
Long Thủ không nói, qua một lát, đột nhiên ông ta ngắng đầu hỏi: “Ông nói xem… Nếu như Lâm Dương trị khỏi cho vị kia thì… sẽ như thế nào?”
“Thật là hoang đường!” Hùng Trường Bạch cười ra tiếng, liên tục lắc đầu: “Ông hẳn là hiểu rõ ràng hơn tôi, sức lực của con người đã không thể cứu vãn được cái loại bệnh này rồi. Trêи thực tế tôi còn đang hoài nghi kiệu có phải ông đang đào hố cho Lâm Dương hay không đấy! Nếu cậu ta không chữa khỏi, liệu bên kia có thể giận chó đánh mèo.
với cậu ta không…”
“Dù Lâm Dương không chữa khỏi hết nhưng ít nhất cũng có thể ổn định tình hình của người nọ, bên kia sẽ không bởi vậy mà trách tội Lâm Dương. Nhưng nếu Lâm Dương chữa khỏi…”
“Đây là chuyện tuyệt đối không thẻ, tôi thấy ông điên mất rôi…”
Nếu như cậu ta chữa khỏi, đổi lại là ông, ông sẽ làm như thế nào?” Long Thủ cắt ngang lời của Hùng Trường Bạch, nhìn chằm chằm vào con mắt già nua của ông ta mà hỏi.
Hùng Trường Bạch há miệng thở dốc, một lát sau không nhịn được mà bật cười nói: “Nếu là thực sự có thần tiên sống như thế… vậy thì ở lại phái Huyền Y không phải là một lựa chọn rất tốt ư”
Long Thủ nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.
Theo cú điện thoại được Long Thủ kết nối này, toàn bộ đều Giang Thành sôi trào lên.
Tào Uy còn ngồi ở trong phòng cho khách quý ở bộ phận bán cao ốc uống rượu, đánh golf.
Ông ta vốn tính buổi tối hôm nay rời khỏi Giang Thành, dù sao thì gốc rễ của ông ta không ở nơi này. Nhưng ban ngày Lâm Dương đã phun ra lời nói kiên quyết như vậy, ông ta không ngại ở lại nhìn xem thủ đoạn của Lâm Dương.
“Hy vọng cậu đừng làm cho tôi thất vọng, Lâm thần y àI”
Tào Uy hít một hơi xì gà, khiến quả cầu trước mặt lăn vào trong lỗ.
“Ông chủ!”
Lúc này, một người áo đen gió bụi mệt mỏi đi đến.
Mày Tào Uy nhăn lại: “Chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy? Sao nào? Lâm Dương hành động rồi à?”
Người áo đen kia chần chờ một lát, thấp giọng nói: “Thưa ông chủ, tất cả người sở hữu và sản nghiệp của Thế Kỷ Hào Tình đột nhiên yêu cầu rút tiền!”
“Anh nói cái gì?”
Tào Uy sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn người nọ: “Đang yên đang lành, sao nhóm người đó lại đột nhiên muốn rút tiền?”
“Chúng tôi cũng không biết ạ, bọn họ đã tới phía dưới bộ phận bán cao ốc, yêu cầu chúng ta lập tức rút tiền!”
“Khẳng định là Lâm Dương giở trò quỷ.” Trong bóng đêm, một âm thanh truyền đến.
À, thú vị đấy!” Tào Uy híp híp mắt, hướng về phía người nọ mà nói: “Nói cho bọn họ, có thể rút lui, nhưng hiện tại đã tan tầm, bảo bọn họ sáng mai hãy tới!”
“Chuyện này…”
Đi đi, Lâm Dương nói muốn chúng ta biến mất trước mười hai giờ đêm. Cho dù cậu ta có cái năng lực này, nhưng chỉ cần kéo dài tới sau mười hai giờ thì kẻ thắng vẫn là tôi!” Tào Uy cười lạnh nói: “Đi làm đi.”
“Vâng thưa ông chủ!”
Người nọ chạy đi xuống.
Nhưng không bao lâu, lại một người bước nhanh đi vào phòng cho khách quý, vả lại trêи tay còn có một cuộc điện thoại.
“Thưa ông chủ, tổng công ty vừa mới gọi điện thoại lại đây.
“Chuyện gì?”
“Các ngân hàng lớn đột nhiên yêu cầu chúng ta lập tức trả hết nợ nần, nếu không trả nợ thì đòi chúng ta phải thế chấp địa ốc thế ra ngoài! Bọn họ chỉ đích danh muốn khu nhà Thế Kỷ Hào Tình ở Giang Thành!” Người nọ vội nói.
“Cái gì?”
Tào Uy ngơ ngác.
Mà ở lúc này, lại có mấy cái người cầm điện thoại tiền vào, hơn nữa biểu cảm người sau nôn nóng hơn người trước.
“Thưa ông chủ, có người tới điều tra khu biệt thự của chúng ta, nói việc phòng cháy của chúng ta không đủ tiêu chuẩn.”
“Ông chủ, mấy toàn nhà trong khu biệt thự của chúng ta đang bị niêm phong, nói là chát liệu không đạt tiêu chuẩn.”
“Ông chủ…”
Tiếng nói đan xen không dứt.
Tào Uy ngơ ngác nhìn những người này, đã nói không ra lời.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở trêи bàn trà rung lên.
Đó là di động của Tào Uy.
Tào Uy liếc mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, sợ tới mức cả người trực tiếp ngồi phệt ʍôиɠ xuống mặt đất, thật lâu vẫn không đứng dậy nỗi.
Ông ta run rẫy vươn tay ra, thật cẩn thận cầm lấy di động, ngón tay run rầy ấn nút nhận…
“Tiểu Tào à! Ta đã biết hết mọi chuyện rồi, đi xin lỗi Lâm thần y đi…”
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói khàn tới cực điểm.
Nghe thấy giọng nói ấy, mặt Tào Uy xám như tro tàn, lòng cũng nguội lạnh.
Lâm thần y mời được cả Phật sống thế này…
Rốt cuộc cậu ta là… thần thánh phương nào?