Chương :
Một khi ông ta dùng nó, nhất định sẽ chết ngay tại chỗ!
Bác sĩ Lâm đang muốn ép ông ta làm nội gián.
Muốn ông ta phản bội lại Trường Gổ…
“Không được!”
Lã Tiến Vũ rống to, vẻ mặt đột nhiên sụp Ông ta không muốn phản bội lại Trường Việc này đối với ông ta mà nói quả thực vô cùng đau đớn.
Nhưng ông ta lại càng không muốn chết hơn!
Chết rồi thì chẳng còn gì nữa.
Lã Tiến Vũ trừng to mắt, hô hấp dồn dập, nắm tay siết chặt lại.
“Không được? Tiến Vũ! Ông muốn chết thật sao?” Hà Vĩ Hùng tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào ông ta và hỏi.
“Ông muốn tôi trở thành một kẻ phản bội sao?” Lã Tiến Vũ căn răng hỏi.
“Phản bội?” Hà Vĩ Hùng hừ lạnh: “Việc này có gì mà không làm được!”
“Vĩ Hùng! Bọn họ đều nói ông làm người chính trực, là chính nhân quân tử, nhưng không ngờ ông lại nói ra được những lời như vậy! Hừ, xem ra ông chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực mà thôi!” Lã Tiến Vũ nổi giận đùng đùng, nói.
“Tiến Vũ, tôi chưa bao giờ rêu rao hình tượng chính nhân quân tử gì đó của mình.
Tôi chỉ làm chính bản thân mình thật tốt là được. Về phần người khác đánh giá tôi thế nào thì đó là chuyện của họ. Ngược lại là ông! Tại sao lại không thể làm phản đồ của Trường Cổi Toàn bộ hành vi của Trường Cổ, lẽ nào còn muốn tôi phải nói rõ ràng ra sao?
Những năm này, bọn họ đã làm bao nhiêu việc tán tận lương tâm! Ông hiểu rõ nó hơn tôi! Trường Cổ bây giờ nhất định phải được chấn chỉnh, nhưng sức lực của tôi và ông nhỏ bé, không thể chỉ phối được chuyện của Trường Cổ. Giờ này khắc này, người duy nhất có cơ hội có thể uốn nắn lại Trường Cổ, cũng chỉ có thầy tôi, bác sĩ Lâm mà thôi!”
Tâm trạng của Hà Vĩ Hùng kích động, trừng mắt nhìn Lã Tiến Vũ một cách lạnh lùng và bảo: “Tiến Vũ! Lẽ nào ông thật sự muốn tiếp tục để Trường Cổ như vậy mãi sao, lẽ nào ông thực sự muốn tiếp tục vẽ đường cho hươu chạy và làm những việc mất hết tính người, khiến người và thần đều căm ghét đó cho Trường Cổ hay sao?”
Những lời này vừa nói ra, khiến Lã Tiến Vũ ngây người.
Ông ta nhìn chằm chăm vào hai chiếc bình sứ nhỏ kia, sau đó im lặng thật lâu.
“Vĩ Hùng.”
“Sao?”
“Tôi vốn dĩ không hề cao thượng như ông nghĩ. Tôi hoàn toàn không hề để tâm những chuyện thối nát mà Trường Cổ làm đó. Nhưng tôi cũng không muốn một mực hạ thấp Trường Gổ, bởi vì những năm này, Trường Gổ cũng đã làm rất nhiều việc tốt.
Không có bất cứ một cơ cấu sức mạnh nào là thuần khiết hết, Trường Cổ cũng vậy thôi, trong đó có những kẻ ham mê danh vọng và cũng có những người có phẩm chất cao quý!
Cho dù bọn họ là ai, bọn họ làm gì, thực ra đều không liên quan đến tôi!”
“Sở dĩ tôi làm trâu làm ngựa cho Trường củ no Cổ, chẳng qua là vì ham muốn những lợi ích mà bọn họ trao cho tôi! Bởi vì tôi, chính là loại người ham mê danh vọng đó.”
“Mà những người giống như tôi… thực ra sợ hãi nhất một điều!”
“Đó chính là cái chết!”
Nói xong, Lã Tiến Vũ cầm bình sứ nhỏ ở bên trái, mở nắp bình, rồi đổ thứ giống như óc vào trong miệng.
Hà Vĩ Hùng lặng lẽ nhìn.
Sau khi nuốt xong dược trong chiếc bình sứ nhỏ, Lã Tiến vũ mới mở miệng.
“Muốn tôi làm gì?”