Chương :
“Tôi biết, nhưng càng đi về phía trước sẽ càng không có tín hiệu, bên trong kia không dùng được điện thoại di động, chúng ta muốn truyền tin cũng không dễ dàng gì, hơn nữa một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không có cách nào thông báo cho bác sĩ Lâm.
“Thế nhưng chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác.”
“Được rồi, đi thôi, chúng ta nợ bác sĩ Lâm một mạng, coi như lần này trả ơn anh ta.”
Hai người bàn bạc một lần, sau đó đi bộ vào trong.
Trong đêm, sân bay tỉnh Nam Hải.
“Thầy Lâm, để tôi đi cùng ngài.” Hà Vĩ Hùng nói.
“Không cần, nơi như đầm Ám Long hết sức nguy hiểm, nếu như ông đi vào trong đó, khó có thể giúp tôi được chuyện gì, thậm chí †ôi còn phải phân tâm chăm sóc cho ông, ông để lại xe cho tôi, tự tôi đi là được.” Lâm Dương đáo.
“Tôi đã thông báo cho người của Kỳ Long Môn và Đảo Vong Ưu tập hợp lại, nếu †hầy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định phải nhanh chóng báo cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ xông vào đầm Ám Long trợ giúp cho ngài.” Vẻ mặt Hà Vĩ Hùng tràn ngập lo lắng, nói.
Lâm Dương cười, cúi người ngồi lên xe, giẫm chân ga đi về phía đầm Ám Long.
Hôm nay đầm Ám Long vô cùng náo nhiệt.
Chờ lúc Lâm Dương lái xe đến lối vào của đầm Ám Long, đã có không ít xe đỗ ở nơi này.
Đi vào sâu bên trong, đã không thể lái xe được nữa, chỉ có thể đi bộ.
Thế nhưng Lâm Dương vừa mới đỗ xe xong, xuống xe, chuẩn bị đi vào bên trong, một giọng nói đột nhiên gọi anh lại.
“Lâm Dương?”
Giọng nói ngạc nhiên khiến cho cả người Lâm Dương chấn động.
Hiện tại anh đang dùng gương mặt của Lâm Dương, không phải là của bác sĩ Lâm.
Nếu như là gương mặt của bác sĩ Lâm, bị người ta nhận ra cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng là gương mặt của Lâm Dương, sao còn bị người ta nhận ra chứ?
Lâm Dương cau mày, nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức nhìn thấy mấy người đi tới.
Lúc nhìn thấy mấy người này, Lâm Dương ngây ngẩn.
Trước mặt anh là hai nam một nữ, người nam mặc áo sơ mi trắng, gương mặt anh tuấn, trên mặt anh ta mang theo ý cười nghiền ngẫm, hai cô gái bên cạnh thì mặc bộ đồ công sở, một người phụ nữ khá lớn tuổi, đại khái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, dáng dấp khá xinh đẹp, dáng người rất nóng bỏng, một cô gái khác thì có dáng vẻ ngây ngô, thoạt nhìn giống như sinh viên vừa mới ra trường.
“Đặng Khải Phong? Là anh à?” Lâm Dương gọi.
“Ôi trời, cậu chủ Lâm của chúng ta thế mà còn nhớ rõ tôi cơ đấy, việc này quả thật là vinh hạnh của tôi đấy.” Người đàn ông cười hì hì đi đến, trên dưới đánh giá Lâm Dương một lượt.
“Anh ăn mặc kiểu gì thế, xem ra những năm gần đây, anh lăn lộn chẳng ra sao cả.”
“Đặng Khải Phong, sao vậy anh biết người này à?”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn đi đến, lạnh nhạt hỏi.
Vẻ mặt của cô gái này có phần lãnh đạm, ánh mắt cũng lạnh lẽo.
“À, không có gì, gặp phải bạn học trước kia mà thôi.” Đặng Khải Phong cười nói.
“Bạn học ư? Là bạn đại học à?”
“Xem như là như vậy đi, chẳng qua cậu †a đã sớm thôi học.” Đặng Khải Phong nhún vai nói.
“Thì ra là như thế, vậy hai người ôn chuyện đi.” Người phụ nữ gật đầu, cũng không nói gì nhiều.
“Ôn chuyện? Tôi và loại người này có gì hay để ôn chuyện chứ?” Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ánh mắt anh ta tràn đầy khinh thường nhìn qua Lâm Dương.