Thì ra cái người vọt vào trong phòng bao riêng chính là Tào Uy.
Lúc này đây, ông ta đầu chảy mồ hôi ròng ròng, thở hồng hộc.
Để có thể rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ, có thể nói là ông ta phải tranh thủ từng giây một, sau khi nghe ngóng được là Lâm Dương đã tới KTV Đề Cung thì ông ta đã chạy thẳng từ chỗ tập đoàn Dương Hoa tới đây.
Nghe thấy giọng của giám đốc Trình, Tào Uy nhướng mày, quét mắt nhìn anh ta rồi bảo: “À, thì ra là giám đốc Trình cũng ở đây à?”
“Ông chủ Tào, ngọn gió nào đưa ông tới đây thế nào?”
Giám đốc Trình cảm thấy vô cùng bất ngờ, hơn nữa trông thấy bộ dạng chật vật thỏ không ra hơi của Tào Uy, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn.
Nhưng Tào Uy lại chẳng buồn tốn thời gian nói chuyện với anh ta, thay vào đó, ông ta nhìn sang Lâm Dương, rồi quỳ thẳng xuống đất, cúi đầu với anh, nói: “Giám đốc Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, tôi trịnh trọng gửi tới ngài lời xin lỗi vì những hành động vô lễ thiếu hiểu biết trước đây của tôi, trước mười hai giờ đêm nay tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, mong là ngài có thể tha thứ cho tôi, xin giám đốc Lâm tha cho…”
Cảnh tượng trước mặt khiến cho đầu mọi người ở đó nỗ tung, trở nên trồng rỗng.
Giám đốc Trình há hốc mồm ra, mãi không khép vào được.
Đám người cậu Lôi cũng trợn tròn mắt.
“Chuyện… Chuyện… Chuyện gì xảy ra thế này? Người này là ai vậy? Sao lại đi quỳ gối trước mặt cái thằng vô dụng của nhà họ Tô thế kia?”
“Thế gian còn có người đi quỳ gối trước thằng ngốc này sao? Đúng là chuyện lạ mà.”
“Thời buổi gì thế này?”
Đám người Hầu Tử, Quý Hào, Khương Vượng đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Còn cậu Lôi thì liên tục dụi mắt, ngẩn người nhìn cái người đang quỳ gối ở đằng kia.
“Người kia… trông giống Tào Uy của Thế Kỷ Hào Tình thế nhỉ? Có phải là ông ta không? Thật sự là ông ta sao?” Cậu Lôi không dám chắc.
Ba của anh ta cũng có một căn nhà ở Thế Kỷ Hào Tình, có điều nó chỉ nằm ở phần giáp ranh thôi, lúc mua nhà thì anh ta cũng đi theo ba mình, hai ba con bọn họ đã có dịp được gặp mặt Tào Uy một lần, anh ta vẫn còn nhớ rõ ba mình cung kính, cần thận như thế nào trước mặt Tào Uy, dáng vẻ hoàn toàn không giống như một vị khách tới mua nhà mà thay vào đó, Tào Uy trông giống khách hàng hơn.
Có điều, Tào Uy chẳng thèm để ý đến Lôi Phú Quý, hoàn toàn coi ông ta là không khí.
Một nhân vật lớn như vậy lại đi quỳ gối trước cái thằng Lâm Dương đi ở rễ ấy hả?
Đùa cái gì vậy?
Lâm Tử Ngữ và Tô Tiểu Khuynh cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Thì ra là ông sao?”
Lâm Dương nhìn về phía Tào Uy, bình thản nói: “Chẳng phải là tôi đã bảo là không có hứng thú với ông rồi hay sao? Thôi được rồi, tới thì tới đi, chuyện của ông trước tiên cứ bỏ qua một bên cái đã, tôi có chút việc cần phải giải quyết cái đã.”
“Giám đốc Lâm, tí việc nhỏ này thì cần gì ngài phải tự mình vắt vả ra tay chứ, cứ để tôi lo là được rồi.”
Tào Uy vội vàng cười bảo, sau đó ông ta đứng phát dậy, quay người lại, nhìn chằm chằm vào giám đốc Trình rồi nhìn lại chung quanh, lạnh lùng nói: “Giám đốc Trình, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Giám đốc Lâm tới đây chơi, cậu dẫn nhiều người thế này tới đây làm gì hả?”
“Chuyện… chuyện này…” Giám đốc Trình mở miệng định giải thích, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.
“Này cái mà này!” Tào Uy vung tay tát thẳng vào mặt anh ta.
Bốp!
Giám đốc Trình ăn ngay một cái tát, bước lùi lại mấy bước, bụm má, không dám lên tiếng nữa.
Trông thấy thế, đám người cậu Lôi lại trợn tròn mắt thêm một lần nữa.
“Đúng là ông áy rồi.” Cậu Lôi ngơ ngác lắm bẩm.
“Ông… ông ta là ai vậy?”
Khương Vượng đã mơ hồ có dự đoán của mình.
Lâm Tử Ngữ bưng tay che miệng, ngơ ngác nhìn.
Ông ta dám đánh giám đốc Trình sao? Ông ta điên rồi à “Lập tức đưa người cút đi! Hóa đơn tối nay của cậu Lâm miễn đi! Nếu cậu không tự mình làm chủ được thế thì gọi ông chủ của cậu tới đây nói chuyện với tôi!” Tào Ủy ngang ngược nói.
“Ông chủ Tào, thật ra thì chuyện này ngay cả ông chủ của tôi cũng không quyết định được đâu ạ…” Giám đốc Trình vẻ mặt khổ sở, nói chuyện khó khăn.
“Cậu có ý gì hả?” Tào Uy nhíu mày.
Giám đốc Trình lập tức bước lại gần ông ta nói nhỏ máy câu.
Tào Uy nghe xong, vẻ mặt cũng trở nên khó coi hơn.
“Sao hả? Cái cậu chủ đấy có thân phận lớn lắm à?” Lâm Dương tay ôm gái hỏi.
“Giám đốc Lâm, có lẽ… có lẽ là sẽ khá phiền phức đấy ạ.”
Tào Uy vẻ mặt không rõ tâm trạng, cần thận nói.
“Tào Uy, hình như ông lại muốn làm tôi thất vọng rồi.” Lâm Dương khẽ lắc đầu.
Người Tào Uy run lên, ông ta vội vàng cúi đầu nói: “Ngài Lâm cứ yên tâm ra lệnh, Tào Uy… Tào Uy tôi sẽ nghe theo lời ngài nói…”
“Đưa cái cậu chủ kia qua đây cho tôi.” Lâm Dương nói, mặt không chút thay đổi.
…” Tào Uy đâm lao đành phải theo lao, cố gắng ép mình đi theo giám đốc Trình mang người về.
Dù giám đốc Trình không muốn làm vậy chút nào nhưng vẫn phải rời khỏi phòng riêng.
Cả Tào Uy cũng cúi đầu thật thấp, ông ta biết là bây giờ mình đã tự bê đá đập vào chân mình.
“Vạn tuế!”
Mọi người vừa mới đi, Lâm Tử Ngữ lập tức cất tiếng hoan hô.
“Anh rễ Lâm giỏi quá đi!” Nói xong thì cô ta thơm lên má của Lâm Dương.
Lâm Dương sửng sốt.
“Anh rể, may là có anh.” Tô Tiểu Khuynh cũng nhẹ nhàng nói, xong rồi thì ngượng ngùng cúi đầu, có lấy hết dũng khí chạm nhẹ một cái lên má kia của Lâm Dương.
Giây phút này, Lâm Dương chính là vị anh hùng trong lòng họ.
Lâm Dương cười gượng, không nói chuyện.
Còn những người khác cũng có vẻ như vừa mới trút được gánh nặng, có điều trông ai cũng hét hồn.
Bọn họ chưa từng ngờ rằng có ngày mình lại được cái người ở rễ này cứu…
“Rốt… rốt cuộc thì anh rễ Lâm có thân phận như thế nào nhỉ? Người vừa nãy là ai mà ngay cả giám đốc Trình cũng dám tát nhỉ?” Khương Vượng hỏi nhỏ.
“Chuyện không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Các cậu về trước đi, với lại nhớ kỹ cho tôi, tôi không cho phép nhóm các cậu tiếp xúc với Tiểu Khuynh nữa! Nghe rõ chưa? Đặc biệt là cậu đấy!”
Nói xong thì Lâm Dương nhìn thẳng vào người cậu Lôi.
Người cậu Lôi run lên bần bật, anh ta sợ tới mức vội vàng gật đầu lia lịa, người run lẫy bẩy.
Giờ anh ta đã khẳng định được cái người vừa nãy chính là Tào Uy.
Người có thể khiến Tào Uy phải quỳ gối… E rằng cũng là người có thể tiêu diệt nhà họ Lôi bọn họ trong nháy mắt.
Mọi người càng lúc càng cảm thấy tò mò về Lâm Dương, nhưng mà bọn họ cũng không dám lắm mồm hỏi linh tinh, giờ bọn họ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây thôi.
Nhưng đúng lúc mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi thì…
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
“Oái!”
“Đau chết mắt!”
“Cứu tôi với…”
Tiếng kêu gào thảm thiết vọng tới từ phía hành lang.
Tiếp đó là tiếng đồ vật bị đập nát, ngoài ra còn có bước chân dẫm đạp lên nhau nữa.
Phía bên ngoài rất ồn ào, giờ càng thêm lộn xộn.
Mọi người đều cảm thấy sửng sót.
Lâm Dương nhíu mày lại, ngó về phía cửa ra vào.
Bịch!
Cửa phòng được bao riêng lại bị đẩy ra thêm một lần nữa.
Đám người Tào Uy, giám đốc Trình vừa mới rời khỏi lúc nãy mang gương mặt bị đập cho bằm dập nháo nhào chạy vào trong đây.
Một bên mắt của giám đốc Trình sưng vù, khóe miệng chảy máu.
Tào Uy thì còn thê thảm hơn nữa, một tay bị gãy, vừa vào.
phòng ông ta đã gào lên thảm thiết với lại Lâm Dương: “Giám đốc Lâm, cứu tôi… cứu tôi với…”
Khung cảnh này đã dọa sợ đám thanh niên chưa trải sự đời đứng đó.
“Anh rẻ!” Tô Tiểu Khuynh run rầy.
Những người còn lại cũng không khá hơn tí nào, vẻ mặt trắng xanh, vô cùng sợ hãi.
Lâm Dương an ủi Tô Tiểu Khuynh vài câu rồi đứng dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương hỏi Tào Uy.
Tào Uy há miệng định nói thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nói nghe có vẻ lười biếng nhưng lại hét sức ngạo mạn.
“Không biết vị nào là giám đốc Lâm ấy nhỉ? Cậu đây tới rồi đây! Tới dập đầu với tôi mau!”
Lâm Dương nhẹ nhàng ngẳng đầu lên nhìn về phía cửa, anh thấy có hai người đang bước vào.
Tào Uy với giám đốc Trình trông thấy hai người bọn họ thì cứ như trông thấy thần chết vậy, sợ tới độ gần như rụt người vào trong góc phòng…