Chương :
Có vị “bác sĩ Lâm” này tương trợ, kết cục của cuộc chém giết này… Thật sự khó mà =-. eno nói…
“Bác sĩ Lâm, cậu định thế nào đây?”
Công Tôn Đại Hoàng lạnh nhạt hỏi.
“Bây giờ các ông rời đi, chúng ta không nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi sẽ không lại tìm Phái Cổ các ông tính sổ, Phái Cổ các ông cũng đừng trêu chọc tôi! n oán giữa chúng †a xóa bỏ, ông xem thế nào?” Bác sĩ Lâm giả mạo cười nói.
“Hả?”
Người của Phái Cổ cảm thấy bất ngờ.
Sở dĩ Phái Cổ đối phó bác sĩ Lâm, là vì lúc trước Phái Cổ nhân cơ hội bác sĩ Lâm đối phó thôn Dược Vương xâm chiếm đoạt lấy không ít tài nguyên của bác sĩ Lâm.
Nếu như đã đắc tội như thế rồi, tất nhiên là Phái Cổ cũng e sợ bác sĩ Lâm tìm bọn họ tính sổ, cho nên bọn họ tính toán đã làm thì phải làm tới cùng, trực tiếp diệt bác sĩ Lâm, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng những lời bác sĩ Lâm vừa nói, thực sự khiến người ta bất ngờ.
“Người phát ngôn, tôi thấy hay là rút đi!
Bác sĩ Lâm ở đây, cộng thêm người của Linh Kiếm Môn, nếu thật sự ra tay, chỉ sợ hai bên sẽ tổn hại, mất nhiều hơn được!” Một nguyên lão của Phái Cổ dán sát vào, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Đúng vậy người phát ngôn! Nếu thực sự chiến đấu, chúng ta không chiếm được tiện nghỉ, hơn nữa xung quanh có không ít tên có quan hệ ích lợi với chúng ta cũng không ổn định, nếu chúng ta bị thương nặng, bọn họ khó tránh khỏi sẽ lâm trận phản chiến! Trả đũa! Lòng người khó lường mài!” Lại có người khuyên.
“Người phát ngôn, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Người của Phái Cổ đều không đồng ý đánh nhau.
Dù sao chuyện bác sĩ Lâm diệt thôn Dược Vương quá rung động rồi.
Trong đầu mọi người đều là chột dạ, đâu dám xảy ra xung đột chính diện với anh?
Huống chỉ còn có người của Linh Kiếm Môn giúp đỡ.
Trong lúc này, cục diện cứng lại rồi.
Công Tôn Đại Hoàng rơi vào trầm mặc.
Bác sĩ Lâm giả mạo và Tịch Tử Nghĩa mỉm cười, nhìn với vẻ trêu tức, đợi câu trả lời của Công Tôn Đại Hoàng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói kiêu -. so ngạo lãnh khốc truyền đến.
“Công Tôn Đại Hoàng, sao ông lại bị hai †ên tôm tép nhãi nhép dọa sợ thế?”
“Hủm?⁄”
Nghe thấy thế, Công Tôn Đại Hoàng lập tức nhìn về phía không trung.
Mọi người xung quanh cũng đưa mắt lên nhìn.
Chỉ thấy ở giữa không trung đột nhiên có một bóng, người xông tới, trực tiếp xông về phía bác sĩ Lâm giả mạo.
“Cẩn thận!”
Tịch Tử Nghĩa ý thức được gì đó, liên tục kêu to.
Bác sĩ Lâm giả mạo kia không ngừng kinh hãi, bất chợt quay đầu.
Nhưng không còn kịp rồi.
Chỉ thấy một bàn tay vỗ mạnh vào ngực anh ta.
Rầm! Bác sĩ Lâm giả mạo bị đánh ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi.
Đợi khi anh ta đứng đậy, mới phát hiện chỗ ngực xuất hiện một dấu tay độc màu xanh lục.
“Hả?”