Chương :
Mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn này, đều nín thở quan sát.
Không ai có thể ngờ được y thuật của bác sĩ Lâm lại cao như thế, ngay cả độc của Tiếu Minh Hàn cũng có thể giải được.
Thật ra bọn họ cũng không biết, nếu là lúc trước thì Lâm Dương cũng không giải được độc này, nhưng Lâm Dương bây giờ đã không còn là Lâm Dương của trước kia nữa rồi.
Anh đã hạ được thôn Dược Vương, nắm giữ được tất cả độc thuật bí điển của thôn Dược Vương.
Nhất là bề trên của thôn Dược Vương còn nghiên cứu rất kỹ lưỡng về Tiếu Minh Hàn, bởi vậy Lâm Dương cũng rất hiểu rõ thực lực của Tiếu Minh Hàn.
Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.
Chính vì như thế, nên Lâm Dương mới có thể thắng nhẹ nhõm.
Kim bạc bay tới.
Tiếu Minh Hàn vội dừng bước lại, muốn ngăn cản.
Nhưng khi anh ta vừa khi nhấc hai tay lên, đột nhiên ngực truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
Cả người anh ta run lên, cánh tay nâng lên chậm một nhịp.
Không ổn!
Không ngăn được rồi!
Hô hấp của Tiếu Minh Hàn run lên, nhìn chằm chằm kim bạc đang bay tới, người đã cứng ngắc nguyên tại chỗ, không chống đỡ nổi.
Mấy châm này chắc chắn sẽ lấy mạng của mình.
Anh ta biết rõ.
Nhưng lại… Bất lực!
Kết thúc như thế này sao?
Tiếu Minh Hàn đã định nhắm hai mắt lại, từ bỏ.
Nhưng ở ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này.
Vù vùi Bên cạnh đột nhiên có mấy cây ngân châm phóng tới, chuẩn xác đánh vào ngân châm của Lâm Dương.
Tỉng tỉng…
Tiếng vang thanh thúy vang lên.
Kim bạc Lâm Dương phóng tới bị đánh bay.
“Cái gì?”
Bốn phía kinh sợ xôn xao.
Tiếu Minh Hàn cũng bối rối, vội vàng nghiêng đầu.
Mới phát hiện là người Trường Gổ ra tay!
Công Tôn Đại Hoàng dẫn đầu toàn bộ trưởng lão của Trường Cổ đã đi tới, bao vây Lâm Dương.
Công Tôn Đại Hoàng hờ hững nhìn anh.
“Đây là trận chiến Thiên Kiêu! Công Tôn Đại Hoàng, chẳng nhẽ người Trường Cổ không biết quy tắc của trận chiến Thiên Kiêu sao?” Lâm Dương nhàn nhạt nhìn ông ta nói.
“Quy tắc? Tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn muốn cố tình chen ngang đấy, cậu có ý kiến gì không?” Công Tôn Đại Hoàng ngang nhiên nói.
Thật cuồng vọng!
Người xung quanh thầm nói.
Nhưng đó là người có địa vị cao nhất Trường Gổ, ông ta, có tư cách để điên cuồng!
“Công Tôn…” Tiếu Minh Hàn nhỏ giọng hô.