Chương :
Hóa ra cánh tay anh bị “độc long” kia cắn một cái, chỗ vết thương đều là kim châm cứu, có ba kim châm cứu trực tiếp đâm trúng huyết quản và huyệt vị của anh, lượng lớn độc dịch và khí độc theo kim châm cứu bắt đầu xâm nhập cơ thể anh.
Không hay rồi!
Lâm Dương thầm kêu không ổn, lập tức muốn rút châm xử lý vết thương, ngăn chặn độc dịch tiến thêm một bước tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng căn bản không cho anh cơ hội, trái lại bỏ vào rất nhiều kim châm cứu, đánh vào trong độc long.
Rống!
Độc long kia được kim châm cứu thêm vào, lại càng to hơn rồi.
“Bác sĩ Lâm?”
Thủ Mệnh lập tức thôi động kim châm cứu, muốn ngăn chặn độc long.
Nhưng kim châm cứu của cô ta căn bản là thêm dầu vào lửa, càng cản trở chứ không giúp được gì.
“Sao có thể như thế?” Thủ Mệnh trợn tròn mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Loại chiến đấu cấp bậc này, vốn không phải cuộc chiến cô ta có thể tham gia.
“Bác sĩ Lâm, có cần tôi giúp không?”
Bạch Thiếu Quân giết chết vài nguyên lão của Phái Cổ, bất chợt quay đầu, lạnh lùng quát.
“Không cần Lâm Dương nghiến răng quát khẽ.
“Anh muốn chết à? Anh không đấu lại được Công Tôn Đại Hoàng đâu!” Bạch Thiếu Quân hừ lạnh nói.
“Vậy thì chưa chắc!”
“Anh thực sự chưa thấy quan tài chưa rơi lệ mà! Anh đã muốn chết, tôi không ngăn cản anh!” Bạch Thiếu Quân không khuyên bảo nữa, anh ta không có kiên nhẫn này.
“Chưa chắc sao?” Công Tôn Đại Hoàng cũng cười, híp mắt nhìn Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm, cậu quá tự phụ, cậu căn bản không biết chênh lệch giữa tôi và cậu! Tôi thừa nhận cậu thật sự là một võ y ưu tú thế hệ mới, cũng nắm giữ nhiều y thuật khiến người ta kinh ngạc, nhưng mà… Công Tôn Đại Hoàng tôi tung hoành trong giới y học Việt Nam nhiều năm như thế, nằm giữ học tập bao nhiêu tri thức võ y! Tôi cố gắng mấy chục năm, dựa vào cái gì một hậu bối một hai chục năm có thể so sánh được? Cậu bị tôi giết chết, là chuyện hợp lý!”
Sau khi nói xong, bỗng nhiên Công Tôn Đại Hoàng nổi giận hét lên một tiếng, một chưởng đánh về phía Lâm Dương.
“Thiên Độc Long Chưởng!”
Xôn xao.
Trong lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc khủng bố, trực tiếp che lại đường lui của Lâm Dương.
Khí độc giống như một bức tường, không thể vượt qua.
Lâm Dương cùng đường.
Độc long nhào về phía anh.
Vào lúc này, con độc long dài mấy chục mét hoàn toàn có thể hòa tan Lâm Dương!
Hôm nay, anh sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.
Công Tôn Đại Hoàng hơi nhếch miệng, trong mắt đều là hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên từ bỏ tất cả phản kháng, trái lại lấy kim châm cứu ra, châm cứu lên hai vai, hai chân và mi tâm mình, sau đó đứng ở nơi xa, im lặng chờ đợi.
Đợi độc long kia đến chỗ mình.
“Cái gì?”
Công Tôn Đại Hoàng bất chợt ngẩn ra.