Chương :
Cảnh tượng thật cảm động.
Mặt Lâm Dương không biểu cảm nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, đột nhiên nói: “Tôi có nói tha cho một người trong hai người không chết sao?”
Ngay khi những lời này thốt ra, cả hai sững người lại.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Đúng vậy, tranh nhau ở đây có ích lợi gì?
Mọi chuyện… vẫn phụ thuộc vào sự sắp xếp của Chủ tịch Lâm.” Khánh Nam Dương thở dài, cười khổ.
Khánh Nam Thành cũng ói ra một miệng khí bẩn, không nói nữa.
Sống chết của hai người, thậm sống chết của nhà họ Khánh đều nằm trong tay Lâm Dương, bọn họ tranh nhau có lợi ích gì chứ?
“Chủ tịch Lâm, ngài ra tay đi” Khánh Nam Dương khàn giọng nói.
“Đã biết như vậy, tại sao phải bận tâm?”
“Mọi chuyện đã rồi, chúng ta cũng không thể nói gì hơn”
Khánh Nam Dương nhắm mắt lại.
Người nhà họ Khánh cũng đều quỳ rạp xuống đất, yên lặng chờ chết.
Khánh Nam Dương rất có tham vọng, nhưng ông ta cũng không phải là người không chịu nhận nợ của mình, nếu thất bại, đương nhiên ông phải gánh lấy hậu quả này.
Lâm Dương ung dung nhìn bọn họ, im lặng một chút, sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong túi áo ném xuống đất.
“Khánh Nam Thành, tôi muốn cậu làm một việc cho tôi!”
“Chủ tịch Lâm, xin ngài chỉ bảo!” Khánh Nam Thành giật mình, vội mở miệng nói.
“Tôi muốn cậu nuốt Dương Hoa.” Lâm Dương trầm giọng nói.
Cả nhà họ Khánh chết lặng khi anh nói điều này.
“Theo kế hoạch của Trường Ẩn với cậu, chắc là tôi và Trường Cổ phải hai bên đều phải sứt đầu mẻ trán. Nhà họ Khánh của cậu lợi dụng tình hình để hạ gục Dương Hoa đúng không?”
“Đúng… Chẳng qua Trường Cổ bên kia, chúng tôi cũng chiếm được một ít lợi thế.”
“Không thành vấn đề, mọi thứ… cứ làm theo kế hoạch của cậu với người của Trường Ẩn! Tôi muốn cậu tìm thời điểm thích hợp để dụ người Trường Ẩn ra ngoài, hiểu chưa?”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Khánh Nam Thành nghe lời này, toàn thân run lên, lập tức hiểu được ý của Lâm Dương.
“Tôi biết làm sao rồi… Chủ tịch Lâm…”
Khánh Nam Thành gật đầu, sau đó mở lọ sứ và lấy thuốc bên trong uống vào…
Sân bay Portland.
Công Tôn Đại Hoàng vội vàng ra khỏi sân bay, nhà họ Khánh đã sắp xếp xe ở ngoài sân bay, sẵn sàng đớn ông ta.
Nhưng ông ta vừa ra khỏi cổng sân bay, do dự rồi quay người lên một chiếc taxi.
“Ngài Công Tôn! Anh đi đâu vậy? Ngài lên nhâm xe rôi!” Người nhà họ Khánh nhận ra Công Tôn Đại Hoàng, vội vàng đuổi theo.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng phớt lờ anh ta và trực tiếp nói bằng tiếng Anh yêu cầu tài xế lái xe.
Chiếc taxi lao đi với một cú đạp chân ga.
“Hừm, nếu để cho nhà họ Khánh biết được dấu vết của tôi, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tôi sao? Đi đến hòn đảo nào? Nếu tôi muốn trốn thoát, làm sao tôi có thể để người khác khống chế?” Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn một dãy số.
“Ngài Công Tôn, ngài thể mà có thời gian để gọi cho tôi? Thật là ngạc nhiên đói” Có một giọng nữ trưởng thành và quyến rũ truyền ra từ điện thoại.