Chương :
“Vậy được rồi…” Võ Mỹ Hạnh chần chừ một lát, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi lại nói chuyện với anh ta…”
“Không cần, cô trở về đi, đừng nên chậm trễ thời gian thì hơn, cô lập tức đi với tôi tới chỗ ẩn nấp tạm, chuyện ở nơi này giao cho.
người khác phụ trách! Còn người này, lập tức xử lý đi”
“Chuyện này… Được rồi, ngài Đại Hoàng.”
Võ Mỹ Hạnh thầm than, đã không còn lựa ¬ chọn, cô ta dặn dò người bên cạnh một câu, xoay người muốn rời đi.
“Ôi chao, ai ôi, cô đi đâu đấy?”
Lúc này Lâm Dương giậm chân, bước vài bước tiến lên, nằm lấy tay Võ Mỹ Hạnh.
Sắc mặt Võ Mỹ Hạnh thay đổi, nghiêng đầu quát khẽ: “Kéo anh ta ra, dẫn vào trong đi”
“Dạ thưa côi”
Bảo vệ ở hai bên lập tức muốn ra tay.
“Các người làm gì thế? Khốn nạn! Các người lừa tôi thì không nói, còn muốn hại tôi sao? Các người quá đê tiện rồi!” Lâm Dương thở hổn hển, điên cuồng vùng vẫy tránh thoát khỏi trói buộc của hai người, tiến lên ôm lấy Võ Mỹ Hạnh, một tay để ngang cổ cô ta.
“ÁỊ”
Võ Mỹ Hạnh hét lên.
“Các người không được tới đây, người nào tới đây, cẩn thận tôi không khách sáo với cô ta!” Lâm Dương hét to.
Hai bảo vệ không dám tiến lên trước.
“Anh… Anh muốn làm gì? Thưa anh, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm bừa, nếu không tôi đảm bảo anh không thể đi ra khỏi sòng bạc này!” Võ Mỹ Hạnh trấn định lại, run run nói.
“Cô đừng nói mấy lời vô dụng này với tôi, lập tức trả tiền cho tôi! Nhanh!” Lâm Dương rống lên.
“Thưa anh, tôi đã nói rồi, tiền của anh bị những khách khác thắng đi, không liên quan tới chúng tôi!”
“Tôi không quan tâm, hai trăm bốn mươi lăm tỷ! Lập tức đưa cho tôi, không được thiếu một đồng, nếu không tôi giết cô!” Lâm Dương ra vẻ điên cuồng, giọng nói càng lúc càng to hơn.
“Chuyện này…”
Người trong văn phòng đều đã lúng túng.
Võ Mỹ Hạnh cũng có chút không biết phải làm thế nào.
Gô ta không biết võ công, lúc này cũng không tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Dương, chỉ có thể bị trói buộc.
Cô ta âm thầm lấy di động, nhìn màn hình vẫn đang trong cuộc trò chuyện, không nhịn được gọi một tiếng: “Làm sao bây giờ…”
Bốn chữ này không phải là cô ta nói với người xung quanh, mà là nói với Công Tôn Đại Hoàng.
Bên kia di động không có âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Lâm Dương vươn tay đoạt lấy di động, giận dữ hỏi: “Cô đang nói chuyện với người nào? Cảnh sát sao?”
“Không… Không phải…”
“Hừ, tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi chỉ cần tiền, cô báo cảnh sát cũng vô dụng, cô cũng làm ăn không hợp pháp, tôi muốn cô lập tức gọi điện đòi tiền cho tôi, nhanh lên!”
Lâm Dương đưa di động cho Võ Mỹ Hạnh.
Võ Mỹ Hạnh chần chừ một lát, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Nhưng mà lúc này.
Đinh!