Chương :
Công Tôn Đại Hoàng đang ngồi pha trà trước bàn trà.
Phía bên phải ông ta có vô số màn hình, trên màn hình hiển thị đủ hình ảnh các con đường đi tới chỗ ông ta.
Ông ta vừa uống trà vừa nhìn chằm chằm màn hình, lạnh nhạt nói: “Sau này các người thay ca nhìn chằm chằm màn hình, nhớ kỹ, không được lơ là một giây nào, chỉ cần có người đi tới hướng này, phải nói cho tôi trước tiên, có nghe thấy không?”
“Dạ, thưa ngài Đại Hoàng!”
Mấy người đàn ông trước mặt nhao nhao gật đầu.
“Tôi nên đi nghỉ ngơi, đã lâu tôi không được nghỉ ngơi hẳn hoi rồi.”
Công Tôn Đại Hoàng duỗi eo, xoay người trở về phòng.
Ông ta khóa trái cửa lại, nhưng ngủ rất nông.
Bên ngoài có bất cứ gió thổi cỏ lay gì đều khiến ông ta giật mình tỉnh lại: Nhưng ông ta tin chỉ trong chốc lát bác sĩ Lâm không tìm được nơi này!
Bởi vậy thần kinh căng thẳng thoáng thả lỏng hơn không ít.
Lộp bộp!
Đột nhiên có âm thanh rất nhỏ vang lên.
Sau đó điều hòa trong phòng đột nhiên tất đi.
“Hửm?”
Công Tôn Đại Hoàng bất chợt mở to mắt, người như súng bắn đạn bật dậy khỏi giường, đột nhiên lao ra khỏi phòng.
“Sao lại thế này?”
“Không biết thưa ông, hình như mất điện rồi”
“Mất điện? Đang yên đang lành, sao lại mất điện?
Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy không ổn.
Một người chạy tới chỗ công tơ điện, lúc này chửi bậy: “Con chuột thối tha chết tiệt!
App truyện hola đã khá hoàn thiện, nhóm tập trung lên chính trên app nhé cả nhà! Ngài Đại Hoàng, dây điện bị con chuột cắn đứt rồi!”
“Dưới đất này có rất nhiều chuột!”
– w/ Giọng nói oán giận truyền ra.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng càng lúc càng cảm thấy không đúng.
Sao lúc này lại xuất hiện chuyện con chuột cắn đứt dây điện?
Ông ta đi tới bên cạnh công tơ, kiểm tra một lát.
Trên dây điện có dấu vết do con chuột để lại…
“Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi!”
Công Tôn Đại Hoàng lẩm bẩm nói.
Răng rắc!
Lúc này, lại có âm thanh kỳ lạ vang lên.
Mọi người trong phòng lập tức khẩn trương hơn, toàn bộ đều giơ súng.
Bây giờ ngọn nguồn phát ra âm thanh lại -. đến từ cửa lớn!
Công Tôn Đại Hoàng cũng lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía cửa.
Nhưng mà chỉ thấy cửa hơi mở ra, sau đó một bóng người đi vào trong căn nhà.
“Ai đấy?” Một người quát.
“Trực tiếp nổ súng.