Chương :
Lâm Dương vẫy tay, ý bảo tài xế lái xe đi.
Nhưng khi xe mới khởi động, bỗng nhiên di động của anh vang lên.
Vừa nhìn, là Thủy Bình Vân gọi điện tới.
Anh nhớ rõ vết thương của Thủy Bình Vân tốt hơn liền chạy tới nhà họ Hứa ở tỉnh Quảng Liễu, tự mình bảo vệ Tô Nhan rồi.
Lúc này cô ấy gọi điện tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
“Có chuyện gì thế?” Lâm Dương nghe máy liền trầm giọng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, cậu nhanh tới nhà họ Hứa một chuyến đi, có mấy người xông vào nhà họ Hứa, nói là muốn mang cô Vân đi!” Thủy Bình Vân vội la lên.
“Cái gì?” Lâm Dương ngạc nhiên.
Nhà họ Hứa.
Trên người Thủy Bình Vân vẫn còn vết thương, một cánh tay quấn vải, trên mặt đều là vết thương được băng cẩn thận.
Cô ấy thở ra một hơi, đi về phía phòng của Tô Nhan.
Hứa Ngọc Thanh đang trông nom Tô Nhan.
Ông cụ Hứa sai người canh giữ ở cửa, người bình thường không thể đi vào.
Hiện giờ ông cụ Hứa đã biết được thân phận của Lâm Dương, đương nhiên là không dám thất lễ với Tô Nhan.
Nhưng hôm nay nhà họ Hứa có rất nhiêu khách không mời mà tới, khiến ông cụ Hứa vô cùng đau đầu.
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Trong phòng khách.
Ông cụ Hứa vô cùng lo lắng đi tới.
Có hai người phụ nữ đang ngồi ở bên trong.
Một người là cô gái tóc ngắn ăn mặc thời thượng, mặc trang phục công sở, đeo kính râm, nhìn có vẻ giỏi giang, khí chất cũng độc đáo.
Mà ngồi bên cạnh cô ta là một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách cổ.
Người phụ nữ để mặt mộc không trang điểm, vô cùng tuyệt mỹ, mắt ngọc mày ngài, mặc đồ lụa mỏng, tóc đài phấp phới, cử chỉ tao nhã thanh lệ thoát tục, giống như tiên nữ trên trời.
Mấy người giúp việc nam nhà họ Hứa nhìn thấy người phụ nữ mặc lụa mỏng, đôi mắt trợn tròn, thiếu chút niữa là nước miếng chảy ra ngoài.
Tuy người phụ nữ này không đính đáng tới người phụ nữ lắng lơ, nhưng không biết vì sao, lại có một loại cảm giác câu hồn đoạt phách người ta.
“Hai cô gái, tôi đã bảo bác sĩ kiểm tra tình hình của cháu ngoại tôi rồi, con bé thật sự không thích hợp rời khỏi nhà họ Hứa, nếu không độc tố trong cơ thể con bé khó mà khắc chế được, cho nên yêu câu của hai cô, thật sự khó mà nghe theo được.”
Hứa Minh Tùng đi vào phòng, vẻ mặt khó xử nói.
“Cho nên ông Hứa đây chạy đi vô ích một chuyện thì không nói, còn chậm trễ nhiều thời gian của chúng tôi như vậy sao?”
Người phụ nữ đeo kính râm cười khinh thường, nghiêng đầu nói với người phụ nữ như tiên nữ ở phía sau: “Sư tỷ, em thấy đừng nên lãng phí thời gian, trực tiếp ra tay cướp người đi.”
“Cái gì? Cướp người?
Người nhà họ Hứa hoảng sợ không thôi.
“Mong hai cô đừng có mà làm bừa, nếu không thì tôi báo cảnh sát đấy!”
Người nhà họ Hứa nghiêm túc nói.
“Hừ, bớt nói linh tỉnh đi, nếu không nể mặt mấy người là thân thích của cô nhóc Tô Nhan kia, chúng tôi sẽ không nói nhiều lời với mấy người như vậy đâu! Các người đã không chịu giao Tô Nhan ra, được thôi, tự chúng tôi đi tìm Tô Nhan!”