Chương :
“VWì sao?” Ngọc Hoa giật mình hỏi.
“Bởi vì ngay từ đầu, bác sĩ Lâm đã luôn kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian khiến cơ thể mình khôi phục, trong khoảng thời gian chúng ta nhiều lời với anh ta như thế, vết thương trên người anh ta đã đỡ hơn không ít!
Bây giờ chị dùng toàn lực đấu với anh ta, cũng chưa chắc có thể thành công, trái lại khiến độc của anh ta ngấm vào trong tận xương tủy, đến lúc đó chỉ sợ lấy được thuốc giải từ tay bác sĩ Lâm, cũng khó cứu được chị rồi” Gia Linh lắc đầu: “Cho nên chị thua…”
“Cái gì?”
Ngọc Hoa hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mọi chuyện… Vậy mà đều nằm trong tính toán của bác sĩ Lâm!
Ngọc Hoa đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt suy sụp, trong đôi mắt có chút thất thần.
Ở trong cảm nhận của cô ta, sư tỷ là nhân vật giống như Chiến Thần.
Cho dù là kẻ địch mạnh cỡ nào, đối thủ kinh khủng cỡ nào, ở trước mặt cô ta đều không chịu nổi một kích, sư tỷ đánh mấy chiêu là có thể thu thập.
Hôm nay đối mặt với bác sĩ Lâm này…
Vậy mà sư tỷ bị đánh bại.
Sư tỷ là người chưa bao giờ thất bại đấy! Trong đầu Ngọc Hoa khó chịu muốn chết.
Loại cảm giác này thậm chí còn đau khổ hơn cô ta thua.
“Cô Gia Linh, cô đã thừa nhận cô thua, như vậy dựa theo ước định giữa cô và tôi lúc trước, chuyện của Tô Nhan, các cô nên chết tâm đi.”
Than Lâm thở ra một hơi, nói với Gia Linh.
“Đánh cược nguyện chịu thua, tài nghệ của Gia Linh không bằng người khác, tất nhiên là sẽ không vi phạm.
tước định, cô Tô Nhan chúng tôi sẽ không mang đi, anh yên tâm.”
Gia Linh nói khẽ.
“Vậy được rồi.”
Than Lâm gật đâu.
“Họ Lâm kia, sư tỷ của tôi đã đồng ý không mang cô Tô Nhan đi, anh còn không mau giao thuốc giải ra đây?”
Ngọc Hoa lấy lại tỉnh thần, vội vàng la lên.
“Không có thuốc giải, chỉ có dùng kim châm cứu giải độc, cô Gia Linh đến tiên sảnh nghỉ ngơi trước, tôi chuẩn bị một lát, xử lý vết thương trên người xong sẽ tới giải độc cho cô.”
Than Lâm bình tĩnh nói, xoay người rời đi.
“Anh…
Họ Lâm kia, anh đứng lại đấy cho tôi!”
Ngọc Hoa vô cùng tức giận, còn muốn ngăn Lâm Dương lại lý luận, nhưng bị Gia Linh ngăn lại rôi.
“Sư muội, theo chị đến tiên sảnh đi, vết thương của em cũng cân phải xử lý.”
Gia Linh nói khẽ.
“Nhưng mà…
Sư tỷ…
Ngọc Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn đừng lại rồi.
Hai cô gái đi tới phòng.
Hứa Minh Tùng lập tức sai người đi chuẩn bị được liệu đụng cụ, chữa thương cho mấy người này.