Chương 2440: “Dọn dẹp nơi này ư?” Bên cạnh có một người đàn ông khiếp sợ, trừng to mắt nhìn Lâm Dương, hỏi. “Anh… Anh muốn làm gì thế?” Thế nhưng Lâm Dương không trả lời vấn đề của anh ta mà chỉ giơ tay lên nhìn qua người phụ nữ trang điểm đậm kia, bình tĩnh nói. “Những vết thương này là do cô vừa mới đâm, đúng chứ?” Người phụ nữ trang điểm đậm kia đột nhiên khẽ run rẩy, không nhịn được mà lùi lại về sau, sợ hãi nói. “Anh… Anh muốn làm gì? Thế nhưng ngay khi cô ta vừa mới nói xong, Lâm Dương đột nhiên vung tay lên đánh về phía mặt của người phụ nữ kia. Bốp một tiếng, toàn bộ gương mặt của người phụ nữ bị va đập dữ dội và nổ tung ngay tại chỗ, xương vỡ vụn, đầu cô ta nổ tung như quả dưa hấu, trực tiếp vỡ vụn. Gần như cô ta không kịp hét lên một tiếng nào, cả người run lên bần bật, sau đó nặng nề ngã xuống đất, hoàn toàn chết đi. Toàn bộ người có mặt trong này đều ngây ra khoảng ba, bốn giây, ngay sau đó. “ÁI” Những tiếng hét chói tai gần như muốn đâm thủng trần nhà không ngừng vang lên. “Em gái nhỏ!” “Không!” Tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh nữa. Lâm Dương thế mà trực tiếp giết người, lúc này tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ý đồ của Lâm Dương. Đây là anh chuẩn bị giết sạch tất cả mọi người có mặt ở đây. Lúc trước anh không ra tay, chẳng qua là đợi Huỳnh Lam đến. Huỳnh Lam đến, ông ấy xử lý nơi này, anh có thể không chút cố ky chém giết người †rong phòng. “Nhanh, nhanh gọi người đến, nhanh gọi người đến đây.” Một người đàn ông thê lương gào thét. Người ở bên cạnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, thế nhưng một giọng nói khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng lại vang lên. “Rất xin lỗi, điện thoại của bạn không thể kết nối, xin vui lòng gọi lại sau.” “Không có tín hiệu.” “¡ m “Xong, hoàn toàn xong đời rồi.” Mọi người rơi vào trong tuyệt vọng, tất cả gần như sụp đổ. Lâm Dương đi về phía người đàn ông đeo cà vạt màu đỏ kia, đứng ở trước mặt anh ta. “Thẩm Ngọc Minh đang ở đâu?” Lâm Dương không mang theo chút tình cảm nào, bình tĩnh hỏi anh ta. Tên đàn ông đeo cà vạt màu đỏ này không ngừng run rẩy. Mắt anh ta trừng to, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, anh ta run rẩy một lúc lâu mới có thể lắp bắp nói. “Thẩm… Thẩm Ngọc Minh… Anh ta quay về gia tộc của mình.” “Anh ta về nhà rồi hả?” “¡ sm “Sau khi Tô Dư chết, anh ta lo lắng chủ tịch Lâm ngài… Sẽ trả thù anh ta, cho nên anh ta đã sớm quay về gia tộc để tìm kiếm sự che chở.” Người đàn ông đeo cà vạt màu đỏ kia run rẩy nói. “Sao anh ta phải hại chết Tô Dư?” Lâm Dương trầm giọng hỏi anh ta. “Vì tiền… Trên thực tế, hình tượng mà Thẩm Ngọc Minh xây dựng trong những năm gần đây đều là giả, anh ta làm từ thiện cũng là để lừa đảo, thanh danh thanh niên kiệt xuất kia cũng là do anh ta dùng tiền mua, anh ta lợi dụng thân phận quyền quý đó để lừa gạt một số người giàu có, chẳng qua đối với đám nhà giàu khác, Thẩm Ngọc Minh chỉ lừa gạt một xíu mà thôi, đối với Tô Dư, anh †a không chỉ vì tiền mà còn nhất định muốn mệnh của Tô Dư”