Sau khi nghe thấy tin này, Phong Liệt người đang thấp thỏm lo sợ trêи núi đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông ta biết rằng ông ta đã đúng rồi …
Người thanh niên đó…quả nhiên không phải là người bình thường…
“Phong Liệt, quá ngu ngốc rồi, xem ra Thượng Võ Quán của chúng ta không thể chờ đợi được đến khi tỷ võ rồi!”
Hoắc Kiến Quốc đi bên cạnh thờ ơ nói.
Trong mắt của ông ta cũng lộ ra một tia đắc ý.
Rõ ràng, ông ta cực kỳ xem thường hành động này của Phong Liệt.
Đây hoàn toàn chính là một tên ngốc mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Hoắc Kiến Quốc, người thật sự ngu xuẩn chính là ông, lại buông tha một vị đại phật đáng kính! Hahaha …” Phong Liệt đại sư cười lớn haha nói.
Hoắc Kiến Quốc khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không biết ông ta có ý gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm khit mũi một tiếng : “Ngu xuẩn cực đỉnh!”
Việc điêu trị của Lạc Thiên không làm mật quá nhiêu thời gian của Lâm Dương.
Mặc dù trông cô ấy lắm lem bùn đất, dáng vẻ đầu bù tóc rối hiển nhiên vô cùng nhếch nhác, hơn nữa toàn thân đều là vết thương, nhưng may mắn thay đều là không phải là vết thương gì lớn, chỉ có một điều tương đối nghiêm trọng chính là một chân đã bị gãy và lòng bàn tay dường như đã bị giãm đến máu thịt mơ hồ.
Lâm Dương đương nhiên có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.
Anh cẩn thận chữa trị cho Lạc Thiên, bôi thuốc mỡ từng chút một, mỗi kim bạc châm xuống đều vô cùng chăm chú.
Không lâu sau, anh đã toát mồ hôi nhễ nhại.
Khi kim bạc của Lâm Dương rơi xuống, Lạc Thiên cũng dần dần tỉnh lại.
Nhìn người đàn ông đang chăm chú bên cạnh, khoé mắt của Lạc Thiên không khỏi ẩm ướt.
Cô ấy đã từng nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nhưng xác nhận lại lần nữa, cô biết đây không phải là mơ…
“Tôi cho rằng… Tôi sẽ không bao giờ gặp lại…” cô ấy khàn giọng nói, sức lực yếu ớt để nói ra một câu như vậy.
“Ai làm vậy?” Lâm Dương vừa châm kim vừa hỏi.
Lạc Thiên cắn chặt bờ môi không còn chút máu, không nói gì.
“Ai làm?” Lâm Dương hỏi lại.
“Lâm Dương, đừng hỏi nữa, người đó… không thể đụng được…” Lạc Thiên thấp giọng nói.
“Chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã làm điều đó là được rồi!” Lâm Dương lặp lại.
Lạc Thiên nhắm đôi mắt lại, lựa chọn im lặng.
Cô ấy biết tính khí của Lâm Dương.
Cô ấy cũng biết Văn Hải, cùng với năng lượng của Ứng Phá Lãng đó có thể đủ để khiến Văn Hải đối đãi như thượng khách, tuyệt đối không phải là người bình thường, nếu như nói cho Lâm Dương biết, với tính cách của Lâm Dương nhất định sẽ gây ra đại họa, cho nên cô ấy không thể nói với Lâm Dương.
Chỉ là cô ấy hiển nhiên không hiểu được tính tình của Lâm Dương.
Anh châm cây kim cuối cùng vào cánh tay của Lạc Thiên, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Được, đã không nói, vậy thì chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.”
Lạc Thiên liền sửng sốt, bán tín bán nghi nhìn anh: “Lâm Dương, có thật không?”
“Tất nhiên, yên tâm dưỡng thương là được rồi.”
Lâm Dương mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng lấy quần áo cho Lạc Thiên, đồng thời gọi hai nữ đệ tử của Phong Liệt ở bên ngoài đi vào, thay cho cô.
Những đệ tử này vô cùng kính cần, thái độ đã xoay độ, răm rắp nghe theo lời của Lâm Dương.
“Hai người hãy giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ cho các cô lợi ích.” Lâm Dương nói.
“Không cần đâu, không cần đâu, anh Lâm.”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho vị tiểu thư này.”
Hai nữ đệ tử vội vàng gật đầu cười nói, ánh mắt nhìn Lâm Dương tràn tràn đầy sự sùng bái.
Lâm Dương có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Nhưng khi anh vừa rời khỏi phòng bệnh chuẩn bị đi ra khỏi cửa, lại nhìn thấy ở bên ngoài hành lang đã xuất hiện vô số người.
Đám đông chen chúc chật kín cả hành lang, nước cũng không thấm qua được Lâm Dương sững sờ.
“Anh chính là Lâm Thần Y của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này. Tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh!” Một người đàn ông tóc bạc phơ: mặc một chiếc áo khoác vàng bước tới, kϊƈɦ động bắt tay Lâm Dương nói.
“Chào viện trưởng Quan.” Lâm Dương gật đầu, sau đó Những đệ tử này vô cùng kính cần, thái độ đã xoay độ, răm rắp nghe theo lời của Lâm Dương.
“Hai người hãy giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ cho các cô lợi ích.” Lâm Dương nói.
“Không cần đâu, không cần đâu, anh Lâm.”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho vị tiểu thư này.”
Hai nữ đệ tử vội vàng gật đầu cười nói, ánh mắt nhìn Lâm Dương tràn tràn đầy sự sùng bái.
Lâm Dương có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Nhưng khi anh vừa rời khỏi phòng bệnh chuẩn bị đi ra khỏi cửa, lại nhìn thấy ở bên ngoài hành lang đã xuất hiện vô số người.
Đám đông chen chúc chật kín cả hành lang, nước cũng không thấm qua được Lâm Dương sững sờ.
“Anh chính là Lâm Thần Y của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này. Tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh!” Một người đàn ông tóc bạc phơ: mặc một chiếc áo khoác vàng bước tới, kϊƈɦ động bắt tay Lâm Dương nói.