Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
phút, có thể sẽ nhanh hơn.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Được thôi, vậy thì tôi sẽ đợi anh phút!”
Linh Chí Hào mỉm cười nói.
“Hehe, sau phút xem tên nhóc cậu sẽ giải thích thế nào nhé!”
“Ngốc nghéch!”
“Để xem biểu cảm của cậu như thế nào nhé!”
Tất cả những người khách xung quanh đều chế nhạo.
“Lâm Dương, cậu…cậu khiến chúng tôi mất mặt còn chưa đủ sao? Đi, nhanh đi thôi …” Trương Tinh Vũ nghiên răng nghiền lợi, giơ tay nắm lấy cánh tay của Lâm Dương kéo đi.
“Bà Lý, tôi sẽ không vào ngồi nữa, nhưng hy vọng bà có thể giải quyết chuyện hoang đường này càng sớm càng tốt.”
“Vâng, thưa ông Danmore.”
Lý Tiểu Mỹ gật đầu, sau đó quay đầu quát đội trưởng đội bảo vệ: “Anh còn sững sờ ra đó làm gì? Mau lôi những người này ra ngoài cho tôi! Nếu như thất lễ với anh Danmore, tôi sẽ khiến nhà hàng của các anh đóng cửa!”
“Vâng vâng vâng, cô Lý, xin đừng tức giận, chúng tôi sẽ đuổi những người này ra ngoài, đúng vậy! Đúng vậy!”
Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu lia lịa, sau đó quay đầu lại, không nói nhiều nữa, liền muốn ra tay thô bạo với ba người Lâm Dương.
“Hả? Các anh đang làm cái gì vậy?”
“Dừng tay! Nhanh dừng tay lại cho tôi!”
“Anh …các anh đừng chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng liên tục hét lên, hai người họ vô cùng nhếch nhác, đều rất xấu hỗ.
“Người này chính là bạn học của chúng ta sao?” Một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm nhìn Trương Tinh Vũ với ánh mắt phức tạp, nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng đây quả thực là bạn học của chúng ta.”
“Tính cách của Trương Tinh Vũ chính là như vậy, bà ta quá mạnh mẽ rồi, cũng không tốt, ở trước mặt chúng ta sợ mắt mặt, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.”
“Thật là đáng thương!”
“Đúng vậy…”
Các bạn học cũ lắc đầu tiếc nuối, nhưng không ai sẵn sàng đứng ra giúp Trương Tỉnh Vũ.
Đương nhiên Lâm Dương sẽ không đứng nhìn mà lao tới, lôi hai nhân viên bảo vệ ra.
“Tên nhóc thối, cút khỏi đây cho ông!”
Đội trưởng đội bao vệ ở bên này vô cùng tức giận, cũng không khách sáo, trực tiếp một chân đá vào lưng Lâm Dương.
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng âm u, vốn dĩ muốn né tránh, nhưng néu như né tránh, nhất định một chân này sẽ đạp vào lưng của Trương Tỉnh Vũ.
Anh nhanh chóng cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định không trồn nữa.
Bùm!
Tuy rằng đội trưởng đội bảo vệ là người luyện võ, một cước này đối với người bình thường mà nói rất nặng, nhưng đối với Lâm Dương thì không là gì cả.
Chỉ là hàng nhái mới tinh của Armani để lại một dấu chân rất sâu đậm.
“Tên khốn!”
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thây không đá ngã được Lâm Dương, lập tức rút gậy ra muồn đánh vào anh.
Nhiều khách khứa đã tập trung ở xung quanh, khung cảnh có chút hỗn loạn.
Nhưng đội trưởng đội bảo vệ đã không còn quan tâm được nhiều như vậy nữa, anh ta phải nhanh chóng đuổi ba người này đi để kiểm soát tốt tình hình.
“Tên nhóc này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đánh cho tôi. Chỉ cần không chết, ông chủ sẽ giải quyết. Lên!” Đội trưởng đội bảo vệ hét lên, liền muốn lao tới.
Tuy nhiên, chính vào lúc này, một bóng người đột nhiên bị đẩy ra khỏi đám đông và xông tới trước mặt Lâm Dương.