Nhìn những chiếc xe sang trọng xếp thành hàng dài này, Tô Dư hoàn toàn sửng sốt.
Thiếu niên tóc vàng mặt mày tái đi, lão mập phía sau há hốc miệng.
“Anh rễ, em … em đi bộ là được rồi…” Tô Tiểu Khuynh có chút sợ hãi, khe khẽ nói.
“Được rồi, Tiểu Khuynh thích thế nào thì thế đó!” Lâm Dương xoa đầu đáng yêu của cô ấy, cười nói.
“Ừm.” Tô Tiểu Khuynh ngọt ngào khẽ gật đầu.
“Anh bạn này, anh là …” Lão mập bình tĩnh lại hỏi.
“Anh rễ của Tô Tiểu Khuynh, Lâm Dương.”
“Lâm Dương?” Lão mập có chút khó hiểu, trái lại, thiếu niên tóc vàng lại kϊƈɦ động hô lên, “Cha, là Lâm Dương, tên phế vật nhà họ Tô, là Lâm Dương đến ở rễ vào nhà họ Tô, mọi người trong trường chúng con đều biết, không cần sợ anh ta! Anh ta là vua ăn cơm mềm”! Là một kẻ vô dụng.”
(Ý chỉ đàn ông bám váy phụ nữ) Lời này vừa nói ra, người qua đường liền lần lượt dừng lại nhìn về đầu này.
Nhưng lão mập lại có chút do dự.
Vua ăn cơm mềm?
Nếu những chiếc xe sang này đều là của anh ta… thì có thể gọi là vua ăn cơm mềm sao? Cũng chưa từng nghe nói nhà họ Tô giàu cỡ nào, chẳng lẽ người này được phú bà bao nuôi?
Lão mập chần chừ mở miệng nói: “Anh, đây là chuyện của một người trẻ tuổi, chúng ta vẫn đừng nên xen vào, tôi là Lâm Phú Vinh, là tổng giám đốc Công ty Quần áo Quảng Thịnh, chúng ta kết giao bạn bè, thế nào?”
“Kết giao bạn bè?” Lâm Dương quét mắt nhìn ông ta một cái: “Nghe nói ông rất giàu có?”
“Cũng tàm tạm, cũng là có thể mở cửa hàng thuê xe.” Lão mập liếc mắt nhìn hàng xe sang trọng kia.
Ý trong lời nói rất rõ ràng, Lâm Phú Vinh cho rằng xe của Lâm Dương đều là thuê.
Lâm Dương không nói tiếp, mà lấy điện thoại di động ra bám một dãy só.
“Anh Lâm.” Đầu dây bên kia là giọng nói cung kính của Mã Hải.
“Giúp tôi điều tra về công ty quần áo Quảng Thịnh.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, trái tim lão mập bỗng nhiên nảy lên.
Tô Dư ở phía sau cũng không khỏi khẽ giật mình.
“Anh Lâm xin đợi một chút.”
Một lúc sau, giọng nói của Mã Hải lại truyền đến: “Tra được rồi, công ty quần áo Quảng Thịnh có ba nhà máy may, quy mô trung bình, lợi nhuận coi như khách quan, theo ước tính sơ bộ, xe”
giá trị thị trường khoảng chín trăm ngàn”.
(..
NDT= ... VNĐ) “Có thể thu mua không?”
“Trêи thực tế, chúng tôi đang xem xét thu mua công ty này.”
“Phải mắt bao lâu?”
“Anh Lâm, anh rất vội sao? Nếu vội thì ba phút có thể giải quyết xong.”
“Được rồi, tôi cho ông ba phút, lập tức thu mua công ty quần áo Quảng Thịnh, nhưng tôi không hy vọng số tiền này có thể nằm trong tay Lâm Phú Vinh.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không thành vấn đề!” Mã Hải gật đầu.
Cúp điện thoại.
Nhưng Lâm Dương vừa bỏ điện thoại xuống…
“Ha ha ha ha ha…”
Xung quanh vang lên một tràng cười vỡ bụng.
Lão mập càng cười nghiêng ngả hon. “Ba phút thu mua công ty của tôi? Ha ha ha, anh cũng quá khoác lác rồi đấy? Anh nghĩ anh là ai? Lâm đồng, vị chủ tịch thần bí của tập đoàn Dương Hoa sao? Đừng đùa!”
Thiếu niên tóc vàng cười đến suýt chút nữa nằm rạp trêи mặt đất: “Cha, người này e rằng không phải kẻ ngốc?”
Tô Dư có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Lâm Dương, chúng ta trở về đi…”
“Không, đợi chút đã.” Lâm Dương đơn giản đáp.
Ò, được lắm, tôi xem anh làm sao thu mua công ty tôi trong ba phút!” Lão mập híp mắt cười, trong mắt hiện rõ tức giận: “Nếu anh không làm được, vậy đừng trách tôi, Lâm Phú Vinh tôi không thích bị người khác đùa giốn!”
“Ta cũng không thích!” Lâm Dương nói.
Nhưng lời này vừa nói ra, điện thoại của lão mập đột nhiên rung lên.
Lão mập sửng sốt, lấy điện thoại ra.
Đám đông giễu cợt xung quanh lập tức im lặng.
“Cha, điện thoại của ai vậy?” Thiếu niên tóc vàng hỏi.
Lão mập không trả lời mà thận trọng ấn vào nút trả lời…
Tổng giám đốc, công ty chúng ta bị tập đoàn Dương Hoa thu mua rồi, người phụ trách công ty đã thay đổi, ngay trong ba phút trước…” Đầu dây bên kia là giọng thư ký vội vàng nói.
.
“Cái gì?” Lão mập trọn to mắt: “Công… công ty… bị thu mua?
“ÔI”
Bốn phía xao động một mảnh.
Tô Dư suýt nữa đứng vững được.
Mà vào lúc này…
XoạchI Một chiếc Bentley màu đen đậu ở ven đường, sau đó vài người mặc đồ đen từ trêи xe bước xuống, người dẫn đầu đeo kính râm, đi về phía Lâm Phú Vinh.
Lâm Phú Vinh sợ tới mức lùi lại phía sau vài bước.
“Anh… anh là ai?”
“Ngay cả tôi cũng không nhận ra? Lâm lão mập, anh thật dễ quên.” Người tới tháo kính râm xuống, nhàn nhạt nói.
“Thiên… chú Thiên?” Da đầu Lâm Phú Vinh gần như nỗ tung, người này lại là Từ Thiên!
“Chú Thiên, chú… sao chú lại tới đây?” Lâm Phú Vinh khóc không ra nước mắt.
“Tôi đến đưa tiền cho anh.” Từ Thiên mặt không thay đổi nói.
“Đưa tiền? Đưa tiền gì?”
“Đương nhiên là đưa tiền hoa hồng thu mua công ty anh!”
Lâm Phú Vinh há to miệng.
Từ Thiên đưa tiền?
Ông ta có dám nhân không? Đã nhận thì mát mạng!
Nhưng nếu không nhận, chẳng phải bản thân sẽ là người không một xu dính túi, tán gia bại sản sao?
Cân nhắc lại nhiều lần, vẫn là mạng sống quan trọng.
“Chú Thiên, cái đó… cũng không cần đưa tiền, chút tiền này coi như là cháu hiệu kính chú.” Lâm Phú Vinh vẻ mặt đưa đám nói.
“Rất nghe lời! Tôi thích loại người thông minh mập mạp như anh!”
Từ Thiên vỗ vai Lâm Phú Vinh, xoay người khẽ gật đầu với Lâm Dương rồi lên xe.
“Chiếc Mercedes này cũng lái đi.” Từ Thiên thò đầu ra hô một câu rồi nghênh ngang rời đi.
Trong nháy mắt, Lâm Phú Vinh không một xu dính túi.
Toàn người xung quanh đều choáng váng.
Về phần Tô Dư bên cạnh đã sớm nghẹn họng trố mắt nhìn trân trồi.
“Sau này bọn họ sẽ không quấy rầy em nữa rồi, trở về đi.”
Lâm Dương nói với Tô Tiểu Khuynh.
“Cảm ơn anh rễ.” Tô Tiểu Khuynh mặt đầy sùng bái nói.
“Sau này nêu có chuyện gì, có thể đến tìm anh rễ bất cứ lúc nào.”
“Ừm”
Trong mắt Tô Tiểu Khuynh hiện lên những ánh sao nhỏ.
“Chờ một chút.” Tô Dư vội vàng hô một tiếng.
“Còn có chuyện?” Lâm Dương quay đầu.
Tô Dư môi dưới ngập ngừng, cắn răng nói: “Lâm Dương… Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện quái gì? Những chiếc xe này… thật sự là của anh? Vừa rồi Từ Thiên lại xảy ra chuyện gì? Anh không phải người ở rễ nhà họ Tô sao? Người khác không phải đều nói anh là phế vật ư? Vì sao… Vì sao anh lại có được tất cả những thứ này? “
Tô Dư không nhịn được nữa.
Những lời này cô ta đã kìm nén lại lâu rồi.
Cô ta đã sớm phát hiện Lâm Dương không đúng lắm.
Bây giờ… cuối cùng cũng có thể hỏi.
Lâm Dương đứng đó im lặng một lúc, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Đến lúc này đây còn có ai cảm thấy tôi là phé vật? Cô như vậy, rốt cuộc là ngu xuẫn đến mức nào?”
Lời nói vừa xong, Lâm Dương đã đi xa rồi.
Tô Dư đứng tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.
“Chị…” Tô Tiểu Khuynh gọi một tiếng.
“Có lẽ, bà và bọn họ đã sai hoàn toàn rồi…” Tô Dư ấp úng tự nói.
Lâm Dương không có ấn tượng tốt với Tô Dư, sở dĩ ra tay, hoàn toàn là vì Tô Tiểu Khuynh.
Về đến nhà, Lâm Dương lại ngồi trêи sô pha, chuẩn bị đọc sách một lát.
Nhưng vào lúc này, trong phòng Tô Nhan truyền đến tiếng nức nở cực kỳ nhỏ.
“Hửm?”
Măt Lâm Dương biến sắc, bước nhanh tới.
Nhưng cửa phòng đã bị khóa.
“Tiêu Nhan, em đang ở trong đó à?”
“Ở… em ở… có chuyện gì?” Giọng Tô Nhan có chút bối rồi.
“Tiểu Nhan, mở cửa.”
“Em… Em đang thay quần áo… không tiện…”
“Mở cửa!” Giọng điệu của Lâm Dương vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhan chưa từng nghe thấy giọng điệu của Lâm Dương mạnh mẽ như vậy.
Cô do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi thở của Lâm Dương ngưng lại.
Tô Nhan đầu tóc rối bời, trêи mặt còn có một dấu tay, khóe miệng có chút máu, sắc mặt tái nhọt.
“Ai làm?” Lâm Dương khàn giọng hỏi.
“Không có… không có gì, em… em bị ngã…”
“Anh không phải kẻ ngốc… Nói cho anh biết!”
“Nói cho anh thì thế nào? Thôi đi, chuyện đã qua rồi. Nhà họ Trương không phải nhà họ Tô, cho dù anh quen biết nhà họ Từ và nhà họ Ninh, chống lại người bên kia, cũng tốn công vô ích.”
Tô Nhan cúi đầu, giọng khàn khàn nói.
ễ “Nhà họ Trương? Trương Bảo Húc?” Lâm Dương hai mắt rùng rợn, nghiễm nhiên đã biết tất cả.
“Em qua đây.”
Anh nắm tay Tô Nhan đi đến phòng khách, sau đó làm ấm khăn lông, lấy quả trứng gà luộc, vừa xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan vừa đắp lên cho cô.
Tô Nhan nhắm mắt tận hưởng.
“Chuyện này giao cho anh. Trong thời gian này em cứ ở nhà không đi đâu hết, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Dương nói.
“Anh đừng làm bậy…” Tô Nhan hấp tấp.
“Yên tâm, anh sẽ mời nhà họ Từ và nhà họ Ninh cùng ra mặt, sắp xếp chuyện này.” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan sững sờ nhìn khuôn mặt đó của Lâm Dương, sau đó khẽ lắc đầu cười khổ nói: “Nếu có thể sắp xếp là tốt nhất, không ngờ có một ngày em lại dựa vào anh.”
“Em có thể dựa vào anh bát cứ lúc nào.”
Lâm Dương cười nói.
Đắp hết mặt, khuôn mặt Tô Nhan bớt sưng, rồi trở về phòng chìm sâu vào giấc ngủ.
Lâm Dương lấy điện thoại ra.
“Trương Bảo Húc đã trở về Quảng Liễu chưa?”
“Xế chiều nay đã lái xe trở về.”
“Nghĩ cách đem anh ta tới… không, đưa tôi đi tìm anh ta!”
“Được!