Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Người mà người muốn tìm, ta đã giúp người mang đến đây.
"
Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm nhẹ gật đầu với thị nữ bên cạnh, thị nữ vỗ tay một cái, Lục Viễn mang theo mấy người bước nhanh ra ngoài từ một tòa nhà trong thành.
Phía sau hắn, mấy tên đệ tử áp giải ba tên tang thi bị xích sắt trói lại.
Những tang thi này bị đóng tấm sắt trên miệng, khiến bọn hắn hầu như không còn bất kỳ tính công kích nào.
Nhưng Hàn Tam Thiên không để ý chuyện này, anh quan tâm là tướng mạo của ba tang thi kia.
Chính là ba huynh đệ Đại Bính Thiên thay Hàn Tam Thiên canh giữ trên tường thành, quan sát tình huống của đám ma tăng trước
kia.
Thấy bọn hắn, trong lòng Hàn Tam Thiên đã
có chút khó chịu, nhưng lại có chút an ổn.
Khó chịu là vì ba huynh đệ vì giúp anh mới thành ra như vậy, Hàn Tam Thiên tự biết có lỗi với bọn họ.
Nhưng an ổn là cho dù bọn hắn biến thành tang thi, nhưng tối thiểu không bị xóa bỏ trong chiến loạn, nghĩa là có lẽ bọn hắn còn có thể cứu.
"Đại Bính Thiên! "
Nhìn thấy ba người bọn hắn, Hàn Tam Thiên không khỏi có chút kích động.
"Chậc chậc chậc, Giang Bắc thất quái, cũng thật phù hợp với xưng hô này.
" Lục
Nhược Tâm nhẹ nhàng dò xét ba tang thi một chút, không khỏi lạnh giọng trào phúng mà nói.
"Nhưng so với tang thi khác thì cũng không khác nhau quá nhiều.
"
Lục Nhược Tâm đột nhiên hỏi Lục Viễn:
Nhưng đối mặt với sự phẫn nộ của Hàn Tam Thiên, Lục Nhược Tâm chỉ cười nhạt, tâm tình dường như không tệ.
Hàn Tam Thiên khó thở, hàm răng khẽ cắn, đã không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng về phía tường thành bên ngoài bay
đi.
.