Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có vấn đề gì sao?" Lục Nhược Tâm chau mày đáp.
Không những là có vấn đề, mà là vấn đề rất lớn là đằng khác.
“Vị cô nương này xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ hạ phàm, sao lại có thể để cô ta đi theo Hàn Tam Thiên, ngươi không sợ Hàn
Tam Thiên không thể kìm chế được hay sao?"
“Ta cũng là đàn ông, ta hiểu rõ đàn ông hơn.
ngươi, mặc dù người rất đẹp, nhưng vị cô nương này cũng không hề thua kém.
"
Ở một góc độ nào đó mà nói, Lục Nhược Tâm đương nhiên có sức hấp dẫn riêng của
mình, nhưng Tần Sương cũng có điểm mê hoặc lòng người của riêng mình.
Ngược lại nếu như là Phương Khôn, hắn chắc chắn sẽ động lòng.
Nghe thấy những lời nói này, Hàn Tam Thiên đột nhiên khựng lại, sau đó xoay người rời
Vừa bước ra khỏi doanh trại, đã nhìn thấy Lục Viễn mang theo đoàn quân đứng đợi sẵn, quả nhiên, suy đoán của Hàn Tam Thiên không sai.
Quả nhiên ả ta đã có chuẩn bị từ trước.
Từ khi bước ra khỏi doanh trại cho đến khi xuất phát, Hàn Tam Thiên không nói một lời, mày chau lại hệt như đang suy nghĩ điều gì.
Chắc chắn là không.
Ả ta có thể tin tưởng như vậy, chắc chắn ta đã nắm chắc trong ta, mà theo Hàn Tam Thiên đoán đó chính là Tần Sương.
Hai vết sẹo kì lạ trên tay của Tần Sương, nhất định ẩn chứa điều gì đó, cơn đau đớn sống không bằng chết kia của Tần Sương ngay trên bàn ăn lúc đó đã nói rõ, thậm chí bên trong nó còn ẩn chứa điều gì khủng khiếp hơn, hung ác hơn, bởi vì ngay cả sức mạnh của Hàn Tam Thiên cũng không thể xâm nhập vào bên trong được.
Lúc đến hang động, đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã rời đi, Hàn Tam Thiên chỉ có thể dẫn mọi người men theo con đường mới nhất trên bản đồ mà đuổi theo.
Trong doanh trại.
Lục Nhược Tâm mỉm cười: “Hãy cứ làm theo kế hoạch của ta là được.
"
.