Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tứ quái khi nhìn thấy Đại Bình Thiên và Tam quái cũng rất vui mừng, nhưng không nhìn thấy lão nhị, ánh mắt hắn liền có chút buồn bã.
Đám người của Mặc Dương vừa vui vẻ vừa phảng phất sự lo lắng.
Bởi vì người của đỉnh Lam Sơn cũng đi theo chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
“Tam Thiên, bọn họ sao lại.
"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nhẹ nhàng hỏi.
“Chuyện này ta sẽ giải thích sau với người, tạm thời để mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Ta có chút việc cần phải xử lý." Hàn Tam Thiên Thiên nói xong, rồi kề sát tại của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nói nhỏ vài câu.
“Vâng." Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh gật đầu, sau đó gật đầu, rồi phất tay lên ám chỉ mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Chuyện ở trên tường thành, Hàn Tam Thiên đều kể hết toàn bộ cho hắn nghe.
“Về chuyện này ta không thể trách Hàng thiếu hiệp, nếu như không có người ra tay cứu giúp, có lẽ Giang Bắc Thất quái ta không ai còn sống sót, bọn ta chỉ hy vọng, Hàn thiếu hiệp có thể cùng chúng tôi đến thành Phần Cốt, để có cơ hội tận tay giết chết đám yêu tăng kia, báo thù cho Nhị quái"Sau khi nghe xong mọi chuyện, Đại Bình Thiên ngước nhìn, nói chân thành với Hàn Tam Thiên.
“Đúng vậy, hy vọng Hàn thiếu hiệp có thể đáp ứng nguyện vọng của chúng tôi."
Đại Bình Thiên vừa dứt lời, các thành viên khác của Thất Quái lập tức lên tiếng.
Ngay cả Tử Tình trước nay đều rụt rè lúc này cũng dùng ánh mắt kiên định liếc nhìn Hàn Tam Thiên.
“Mọi người hãy đi nghỉ ngơi đi." Hàn Tam Thiên nói xong, xoay người đi về hướng lều trại của mình.
.