Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không riêng gì nàng, lúc này ngay cả Hàn Tam Thiên cũng hoàn toàn ngốc ngay tại
chỗ.
Đây là chuyện gì vậy?
"Sau khi ta trồng hạt giống xuống thì...vẫn luôn ở chỗ này, kết quả lại nhìn thấy nó mọc ra thứ này...!Cái này...!Đây là Nhân Sâm Oa sao?" Tần Sương có chút kích động nhìn lá mầm trên mặt đất.
Ngưng Nguyệt đương nhiên không biết,
nghi vấn nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên thả Niệm nhi xuống, mấy bước đi tới, ngồi xổm người xuống, cẩn thận.
xem xét tường tận.
Nhưng anh nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thậm chí Hàn Tam Thiên còn dùng năng lượng của mình để cảm ứng qua, dù sao Nhân Sâm Oa cũng đã ở chung với anh khá lâu, cho nên hẳn anh cảm thấy tương đối quen thuộc, nhưng kết quả thì tàn nhẫn, không cảm ứng được gì cả.
Cho nên, ngay cả chính Hàn Tam Thiên cũng không hiểu rõ chuyện này.
"Nếu là Nhân Sâm Oa, thế nào lại biến thành hai cái?" Tần Sương gấp gáp hỏi.
Đúng vậy, đơn kết một quả thế thì cũng còn nghe được, nhưng mọc ra cả hai cái thì thật không thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ tên ngốc này còn sinh con sao?
Nhưng khi tên ngốc này còn sống, mở miệng là xưng một tiếng bản đại gia, rõ ràng chỉ sống một mình, mẹ nó làm sao có thể sinh ra một quả khác.
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Nhìn vẻ mặt Hàn Tam Thiên vô cùng nghi hoặc, Ngưng Nguyệt không dám lên tiếng, ngược lại Tần Sương đã rất gấp gáp.
Dù sao thì nếu ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thể giải thích được thì tức là không có bất kỳ người nào có thể cho giải thích.
"Chẳng lẽ đây không phải Nhân Sâm Oa? Có phải đã biến thành thực vật bình thường rồi không, hắn không còn tồn tại nữa sao?" Tần sương lẩm bẩm nhìn qua Ngưng Nguyệt, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Ngưng Nguyệt nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Đột nhiên, trong hai mắt Hàn Tam Thiên ánh lên một tia hy vọng nhè nhẹ.
.