Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hàn Tam Thiên tốt bụng cứu mạng của ngươi, ngươi lại nói hắn là cường đạo, xấu xa, ta sẽ không thèm để ý đến người nữa.
” Tần Sương giả và tức giận nói.
“Này, loài người các ngươi đều là những động vật háo sắc, ngay cả vợ ta cũng nói giúp cho hắn.
Không phải bởi vì hắn có chút tài mọn, lại có tướng mạo khôi ngô! " Nghe thấy câu nói của Tần Sương, nhân sâm oa liền thở dài một hơi, giọng nói vô cùng tức giận, oán trách thốt lên.
“Tên tiểu tử thổi Hàn Tam Thiên nhà ngươi, cả đời này ta với người không đội trời chung, nơi nào có người thì nhất định không có ta.
"
“Nếu đã nói như vậy, có ta sẽ không có sự tồn tại của ngươi, vậy để ta thành toàn cho ngươi" Hàn Tam Thiên nhịn cười, làm động tác muốn nhổ nó lên.
“Chết tiệt, tên cường đạo nhà ngươi, không những cướp của mà còn giết người, sau đó muốn cướp luôn vợ của ta phải không?" Nhân sâm oa tức giận hét lên.
Nếu như tên tiểu tử này vẫn còn bình thường, Hàn Tam Thiên chắc chắn rằng nó nhất định sẽ nhảy lên đầu của Hàn Tam Thiên mà mắng chửi xối xả.
Với tính cách của nhân sâm oa thì nó nhất định sẽ làm như vậy.
“Ta là tên cường đạo sao? Cũng không biết là có tên cường đạo nào lại để cho kẻ khác lén trộm hết kỳ hoa dị thảo của mình.
Chỉ cần đem những thứ này bán, đừng nói là giàu có, thậm chí có thể trở thành cường hào một vùng cũng không thành vấn đề gì.
”.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đáp.
“Nhân sâm oa, Hàn Tam Thiên nói không hề sai, ngược lại là ngươi, luôn nói hắn là cường đạo, vậy Hàn Tam Thiên đã lấy thứ gì của người hay chưa?" Tần Sương không hiểu nói.
Ngưng Nguyệt lúc này cũng gật đầu đáp: “Đúng vậy, minh chủ lúc nào cũng ở bên cạnh bọn ta.
Huống hồ bây giờ người như vậy! thì có thể lấy được cái gì của người chứ? Dứt lời, Ngưng Nguyệt đưa mắt liếc nhìn nhân sâm oa đang trong trạng thái là một mầm cây.
Lời nói thì không có ý gì, nhưng ánh mắt của Ngưng Nguyệt liếc nhìn nhân sâm oa có tính sỉ nhục vô cùng lớn.
“Ngươi không phải đang nói rằng minh chủ cướp người của người đấy chứ?" Dứt lời, Ngưng Nguyệt chuyển ánh mắt sang người của Tần Sương.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
.