Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mắt nhìn chăm chú, hai mày chau lại, trên tay đang cầm một cuốn sách mà chuyên tâm lật tới lật lui, bên cạnh là một chồng sách cao ngất ngưởng.
Nhẹ nhàng lấy tay chấm một ít nước bọt rồi.
từ từ lật sách.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên chau mày lại, lạnh.
lùng nói: “Sao vậy? Ở ngoài kia bị muỗi đốt thú vị hơn sao?"
Dứt lời, đột nhiên của vang lên một tiếng, lân long lập tức hóa thành hình người, khóe
miệng khẽ cong lên rồi bước vào: “Chết tiệt, người nhìn thấy muỗi cắn rồng bao giờ chưa?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc xâu thịt lên đưa cho lân long một cây, rồi lấy một cây khác cho vào miệng ăn.
“Thịt ác thú sao?" Sau khi cầm xiên thịt từ tay Hàn Tam Thiên, lân long khẽ khựng lại,
ngửi một lúc nói: “Cũng có thể ăn được sao?"
Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn lân long, còn cho rằng nó đang nói xiên thịt nướng của mình, Hàn Tam Thiên ngược lại không phủ nhận mà nói: “Sao vậy, còn không cho phép ta lén nghỉ ngơi, hưởng thụ sao?"
“Cho phép, đương nhiên cho phép rồi, nên phải bồi bổ một chút." Lân long gật đầu, sau đó cắn một miếng, quả thật rất ngon.
Hàn Tam Thiên chau mày lại, đưa mắt nhìn sang hướng khác: “Có ý gì trong câu nói của người không vậy?"
" Cái gì mà nên hay không nên bồi bổ chứ?"
Đối diện với câu hỏi của Hàn Tam Thiên, lân.
long chỉ nở một nụ cười nham hiểm: “Ai ya, mặc dù ta là rồng, còn người lài người, nhưng chúng ta đều là giống đực, hơn nữa giữa huynh đệ chúng ta, ngươi còn giả bộ làm gì? Đừng có giả bộ nữa, hãy nói ra đi."
“Chết tiệt, vốn dĩ muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng ẩn chứa trong lời nói của người có ý không đàng hoàng chút nào không? Trước tiên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Người phải nói rõ ràng cho ta biết” Đột nhiên Hàn Tam Thiên chau mày lại, cảm thấy xiên thịt trên tay không còn thơm ngon.
nữa.
Lân long chỉ ăn mà không thèm để ý: “Chết tiệt, đừng giả vờ nữa, cả đám người của chúng ta ở hậu viên đều biết hết rồi."
.